"Này..." Phong Như Khuynh hơi chần chờ. 
Trong lúc nàng đang còn lưỡng lự thì Hổ Tam Văn đã ngậm con non trực tiếp ném ra ngoài cửa động. 
Tỏ ý, nếu ngươi không chịu thu nhận nó thì ta sẽ ném nó đi, xem như không có nó. 
Phong Như Khuynh: "..." 
Nếu không phải trước đó nhìn thấy hổ Tam Văn thương yêu con non như thế nào thì nàng đã hoài nghi phải chăng nó chỉ muốn kiếm cho hổ con một bảo mẫu chất lượng. 
Phong Như Khuynh hiểu rõ hổ Tam Văn đang muốn dùng cách này để ép nàng nhận lấy hổ con biến dị. 
Có lẽ ngay từ đầu hổ Tam Văn đã nhận ra nàng rất thích hổ con biến dị này, mà nó lại không có cách nào để báo ân nên chỉ có thể đem con cho nàng. 
Phong Như Khuynh nhớ đến trước đây nguyên chủ đối tốt với Dung Quý Phi và Phong Như Sương như thế nào, đổi lại chỉ nhận được tổn thương thấu tim gan. 
Mà lúc này, một con hổ Tam Văn lại dùng cách này để báo ân. 
So với nhân loại, linh thú...đơn thuần hơn rất nhiều. 
Trong nhận thức của chúng nó vĩnh viễn chỉ có hai loại người, một là loại người đối tốt với chúng, hai là loại tổn thương chúng, không còn loại nào khác. 
"Ngươi muốn ta nhận nó thì ta sẽ mang nó đi. Ngươi không cần phải lo cho hổ nhỏ, ở nhà ta còn có rất nhiều linh thú có thể bầu bạn với nó, ta sẽ chăm sóc cho nó." 
Đối với Phong Như Khuynh, nếu đã chọn giữ lại thì nàng sẽ dùng cả đời này để chăm lo bảo vệ cho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-cuong-the-quoc-su-dai-nhan-phu-nhan-lai-chay/991323/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.