Lưu Li ngẩng đầu, trông thấy nam nhân đeo mặt nạ bạc đang đứng giữa không trung.
Nàng ta chưa từng gặp Lâu chủ Đệ Nhất Lâu. Dù thay Phong Như Khuynh giao thiệp với bên đó, nhưng cùng lắm nàng ta chỉ được gặp trưởng lão. Khi nhìn thấy mặt nạ của nam nhân kia, ánh mắt Lưu Li trở nên sáng tỏ.
“Cửu công tử ạ?"
Cửu Minh liếc mắt nhìn xuống nữ nhân đứng bên dưới, hắn cất giọng lạnh nhạt: "Phong Như Khuynh đâu?"
“Thưa Cửu công tử, công chúa nhà ta đã đến rừng Linh Thú."
Rừng Linh Thú ư?
Cửu Minh bỗng chốc nhăn mày, hắn im lặng giây lát rồi hỏi: "Vậy bao giờ nàng ấy về?"
“Nô tỳ không rõ lắm, có lẽ mất vài ngày."
Lưu Li thật sự không biết bao giờ Phong Như Khuynh trở về, ít nhất cũng phải mấy ngày.
Nghe được câu đó, Cửu Minh không nán lại nữa. Hắn phất tay áo rồi xoay người, bóng dáng màu đỏ tía biến mất giữa khoảng không.
Cửu Minh vừa rời khỏi, mái đầu nho nhỏ đã ló ra từ sân vườn nhà kế bên.
Tiểu cô nương ấy có nước da nõn nà, gương mặt tinh xảo đẹp đẽ như búp bê sứ, đôi mắt đen chẳng khác nào đá quý, rạng rỡ đến lóa mắt.
“Nàng ấy đến rừng Linh Thú à?" Đường Ẩn chớp mắt. Nếu nữ nhân kia đã rời phủ, nàng ở lại đây cũng vô nghĩa, huống hồ nàng cần phải quan sát nữ nhân kia.
“Thiên Ngưng, chúng ta cũng đến rừng Linh Thú."
Thiên Ngưng vừa đi ra đã nghe thấy câu này, nàng ta hơi dừng chân, ngoảnh đầu lại hỏi: "Tiểu thư nói gì cơ?"
Rừng Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-cuong-the-quoc-su-dai-nhan-phu-nhan-lai-chay/991310/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.