Editor: Hạ gia Sau núi. Khói trắng vấn vương như tiên cảnh nhân gian. Ở sau núi, mỗi một tấc đất đều trồng đầy hoa mộc lan, ngay cả ở nhà gỗ nhỏ cũng có hoa mộc lan vây quanh, nhìn càng có vẻ độc đáo. Đường Ngọc đi đến trước nhà gỗ, nàng ta dừng bước, thu lại âm u trong mắt, thay bằng một bộ mặt xán lạn ngây thơ, tươi cười đi vào. “Dì Dung, ta tới thăm người đây.” Nữ tử lạnh nhạt ngồi trước cửa sổ, ngón tay nhỏ dài mảnh mai, một thân váy dài màu vàng nhạt thanh nhã, cao quý hào phóng, phiên nhược kinh hồng. Bà khép hờ mắt, lông mi phủ lại thành bóng râm, đầu ngón tay lạnh lẽo vỗ về chiếc yếm trong tay, tĩnh lặng đẹp như một bức họa tuyệt thế. Chỉ có lúc này, trong mắt bà mới xuất hiện loại dịu dàng mềm mại không thể xóa nhòa được. Chỉ có lúc này, bà mới có thể yên tĩnh như một xử nữ. Chỉ là Đường Ngọc cũng hiểu rõ, người này từ đầu đến cuối là một kẻ điên! “Hư!” Dung Yên ngước mắt, trong mắt kia ngập tràn dịu dàng, khóa môi hơi nhếch lên, nhẹ giọng nói như sợ đánh thức thứ gì: “Đừng ồn, ngươi xem, hài tử của ta đang ngủ, ngươi không được đánh thức nó, bằng không ta sẽ nổi giận.” Đường Ngọc như nghẹn lại ở cổ, siết chặt bàn tay. Đồ điên này! Hài tử cái gì? Đó chỉ là một cái yếm thôi! Đồ điên này ở Đường gia ngẩn người hơn mười năm, nàng làm bạn với bà ta cũng đã hơn mười năm, kết quả thì sao? Cuối cùng nàng cũng không cách nào thay thế địa vị của nữ nhi trong lòng bà ta. Rốt cuộc nữ nhân này có còn lương tâm không? “Đúng rồi, nhi tử của ta đâu? Nhi tử ta đâu?” Dung Yên luống cuống, bà ôm chiếc yếm vào ngực, đứng lên, dùng một tay khác túm chặt lấy tay Đường Ngọc, trong mắt mang theo tia khẩn cầu, “Ngươi có nhìn thấy nhi tử của ta đâu không? Nhi tử của ta ở đâu?” Đường Ngọc nổi giận muốn đẩy kẻ điên này ra, nhưng cuối cùng nàng ta lại nhịn xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay Dung Yên, nở nụ cười thân thiện: “Dì Dung, người lại phát bệnh rồi, người quên rồi sao? Phu quân của người, cả hài tử của người đều không cần người. Bây giờ người chỉ còn có ta và phụ thân thôi.” Dung Yên sửng sốt: “Ngươi nói gì? Nữ nhi của ta đang nằm trong lòng ta, còn nhi tử…Nó chỉ ra ngoài chơi thôi, bọn họ rất nhanh quay lại.” “Dì Dung, phụ thân vẫn luôn dung túng cho người nên mới không nói thân thế của người cho người biết.” Đường Ngọc khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt đau lòng, nói: “Người bị nhà chồng hưu cho nên mới đến Đường gia chúng ta, người nhìn lại xem có đúng là nữ nhi đang nằm trong ngực người không?” Dung Yên cúi đầu, đầu bà đau nhói, đau tới tái mặt, bưng một tay ôm đầu, tầm mắt trở nên mơ hồ. Bà cắn chặt môi, môi dưới máu thịt mơ hồ. Không nhớ được, vì sao bà không nghĩ được gì! Bà đã bị vứt bỏ sao? Bị phu quân và hài tử vứt bỏ? Không hiểu vì lí do gì mà bà vẫn cảm thấy cho dù thế nào thì bà cũng sẽ không bị vứt bỏ __ “Dì Dung.” Đường Ngọc vội đi đến bên người Dung Yên, đỡ lấy bà, mềm giọng nhẹ nhàng như gió xuân ấm áp nói: “Dì yên tâm, mặc kệ dì biến thành thế nào, mặc kệ người khác nói gì với ta thì ta và phụ thân vĩnh viễn cũng không bỏ rơi người. Trong lòng ta, người giống như mẫu thân của ta vậy.” Mẫu thân ____ Hai chữ này làm chi đầu óc đang cố hoạt động của Dung Yên hoàn toàn chết lặng, thân thể bà mềm nhũn, ngã vào lòng Đường Ngọc. Tươi cười rạng rỡ trên mặt Đường Ngọc nháy mắt biến mất, có chút oán giận nhìn nữ tử trong ngực, không tình nguyện ôm bà đặt lên giường. “Ngươi ngây ngẩn ở Đường gia hơn mười năm, phụ thân cũng vì ngươi thích hoa mộc lan không tiếc trồng hoa mộc lan đầy sau núi, mà ta… Ở bên dỗ dành ngươi mười năm, bây giờ trừ ta ra thì ngoài đó có ai kêu ngươi hai tiếng mẫu thân? Ngươi lại keo kiệt như vậy, rõ ràng có cả ngũ giai linh dược mà chỉ cho ta tam giai!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]