Edit: Súp lơ Beta: Hà
Bên bờ sông Tần Hoài.
Tòa lầu đầu tiên.
Vốn đây là Đệ Nhất Tửu Lâu danh xứng với thực, lượng khách vào như nước chảy cuồn cuộn không dứt, nhưng những ngày gần đây, Đệ Nhất Lâu không biết từ đâu mà làm được một loại dược thiện tên là gì đó, chẳng những có hương vị vô cùng thơm ngon mà còn có khả năng chữa bệnh trị thương.
Cũng vì vậy mà Đệ Nhất Lâu đã ra quy định, nếu không mang đủ ngân lượng thì ngay cả cửa lớn cũng đừng mơ bước vào.
Dần dần, đệ nhất tửu lâu này thật sự trở thành một nơi chỉ có thế gia danh môn mới có thể bước vào.
Thế nhưng ngay cả khi như vậy thì lượng khách của Đệ Nhất Lâu cũng không giảm mà ngược lại, càng có nhiều người từ khắp nơi tìm đến chỉ vì một chén dược thiện.
Đàm Song Song đứng ở cửa lớn của Đệ Nhất Lâu, đôi mắt hơi nheo lại. Có lẽ là do thương thế chưa hoàn toàn hồi phục nên nàng ta cần có người bên cạnh dìu mới có thể đi lại được.
Dù vậy, mỗi một bước chân đều khiến cho nàng ta đau đến tái mặt, mồ hôi ứa ra.
"Ngọc Thần, hôm nay ngài giấuLiễu gia dẫn ta đến đây chỉ để dùng một chén dược thiện, nhưng làm vậy có ổn không?" Nàng ta khẽ mím môi, trong ánh mắt hàm chứa sự lo lắng. Giống như thật sự lo lắng cho Liễu Ngọc Thần vậy.
Liễu Ngọc Thần đau lòng ôm thắt lưng Đàm Song Song, nói: "Hôm nay phụ thân ta có việc phải vào triều nên ta mới có thể lén chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-cuong-the-quoc-su-dai-nhan-phu-nhan-lai-chay/991285/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.