Edit: Hạ gia Beta: MAC 
Xem ra, về sau không nên để nha đầu này đụng vào giọt rượu nào nữa… 
Đáy mắt Nam Huyền lóe lên một tia sáng, ngón tay hắn dừng lại trên cổ thiếu nữ, một đạo linh khí mạnh mẽ chảy vào thân thể nàng, sau đó… thân mình thiếu nữ lập tức mềm nhũn ngã vào lòng ngực hắn. 
Tay nàng đang nắm “tiểu xà” cũng chậm rãi buông lỏng… 
… 
Chờ khi Phong Như Khuynh hôn mê tỉnh lại đã là lúc mặt trời lặn về Tây. 
Nàng đưa tay ấn huyệt thái dương đang đau nhức, khẽ day nhẹ mới cảm thấy đỡ hơn một chút. 
Nhưng tưởng tượng đến cảnh nàng say bất tỉnh nhân sự trước mặt Quốc Sư, sắc mặt Phong Như Khuynh không tự chủ được đen đi vài phần, chỉ hận không thể tìm cái hố nào đó để chui xuống. 
“Ngươi tỉnh?” 
Thanh âm thanh lãnh từ bên cạnh truyền đến. 
Phong Như Khuynh chớp chớp mắt, quay đầu nhìn lại. 
Bạch y quen thuộc, dung nhan quen thuộc, hương vị cũng quen thuộc… 
Còn có… Dấu năm ngón tay đỏ ửng trên mặt kia... 
Nam Huyền nhẹ nhấp môi, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Phong Như Khuynh. 
Chạm phải ánh mắt này của hắn, cả người Phong Như Khuynh khẽ rùng mình, run run hỏi: “Quốc Sư… Sau khi ta say rượu… Đã làm cái gì sao? Mặt ngươi…?” 
Sẽ không phải… Là nàng đánh chứ?!!! 
Nam Huyền chắp tay sau lưng, thản nhiên xuất trần, một thân tiên khí mờ ảo, thanh lãnh mà tuyệt diễm. 
Nhưng với điều kiện tiên quyết là không ai chú ý đến dấu tay trên mặt kia… 
“Ngươi quên?” Ánh mắt Nam Huyền càng thêm bất đắc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-cuong-the-quoc-su-dai-nhan-phu-nhan-lai-chay/991271/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.