Edit: Cò Lười
Beta: Hà
Hắn biết xem xét thời thế! Lúc nào nên cứng rắn xuất đầu, khi nào nên lùi đầu rụt cổ. Hắn đều biết.
Nếu quá quan trọng tôn nghiêm và mặt mũi thì có lẽ hắn đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi!
Ánh mắt Lưu Phỉ chứa thất vọng.
Cha không dám động thủ với Tuyết Lang, sợ công chúa tới gây phiền toái cho hắn. Cho nên, ông ấy mang tất cả oán khí trút lên người hắn?
Từ nhỏ đến lớn, phàm là cứ mỗi lần bên ngoài cha bị ủy khuất, không dám phản kháng, ông cũng chỉ biết…. mang hắn ra trút giận!
Những ngày như vậy, hắn thật sự đã chịu đủ rồi!
“Cha, con không biết cha đang sợ cái gì nhưng chúng ta có vị đại nhân kia chống lưng, muội muội lại là….”
“ Cha bảo con câm miệng, con không nghe sao?”
Lưu Vân Tiêu tức giận tát Lưu Phỉ một cái, mặt già dữ tợn, đôi mắt phẫn nộ: “Con cho rằng đối với vị đại nhân kia nhà họ Lưu được xem là cái gì? Nếu không phải do địa phương đó quản quá nghiêm, không cho phép bọn họ nhúng tay vào bất luận thế tục ân oán gì thì hắn đã sớm tự mình động thủ. Nhà họ Lưu chúng ta chỉ là một quân cờ mà thôi, tùy thời đều có thể bị vứt bỏ, hắn tùy tiện cũng có thể lựa chọn một quân cờ mới!”
Nhưng mà, bởi vì quan hệ với Lưu Dung và vì mình đã giúp hắn rất nhiều năm…Tạm thời quân cờ này sẽ không bị vứt bỏ!
Lưu Phỉ cười lạnh một tiếng.
Hắn liếm khóe miệng chảy máu, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-cuong-the-quoc-su-dai-nhan-phu-nhan-lai-chay/991264/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.