Edit: Hạ gia
Beta: Hà.
“Công chúa, dược thiện này người từ đâu mà có?” Rốt cuộc Tần Di nghĩ đến dược thiện, quay đầu lại nhìn về phía Phong Như Khuynh, hỏi.
Phong Như Khuynh sờ sờ mũi, nàng vốn định đem toàn bộ trách nhiệm đẩy cho Đệ Nhất Lâu, nhưng mà…lúc trước khi trao đổi ở thương hội, nàng đã thừa nhận dược thiện là do nàng nghiên cứu chế tạo ra. Nên hiển nhiên không tìm được ai khác gánh vác thay nàng.
“Cữu mẫu, mấy năm nay con nhàn rỗi đến nhàm chán, trừ ở ngoài gây rắc rối khắp nơi, con cũng thường ở nhà nghiên cứu một chút đồ ăn. Có lần con vô tình bỏ dược liệu vào trong thức ăn, hơn nữa…ngày đó con vừa hay bị cảm kết quả nhờ có dược thiện mà trị khỏi bệnh. Từ đó về sau, con vẫn luôn nghiên cứu chế tạo dược thiện.”
Phong Như Khuynh trầm mặc trong chốc lát, lại tiếp tục nói: “Chỉ là…trước mắt thành quả thu được cũng không phải nhiều nên con không muốn việc này bị nhiều người biết. Nhưng hiện tại con thật sự đang nghiên cứu dược thiện, không cần thiết lừa gạt hai người.”
Tần Di hơi chau mày, giọng điệu nghiêm khắc: “Công chúa, sao người có thể tùy ý đem dược liệu bỏ vào đồ ăn như vậy? Lần đó là vận khí của người tốt mới không sao, nếu người thật sự không cẩn thận xảy ra chuyện thì phải làm thế nào?”
Gan của nha đầu này cũng thật lớn, trong tình huống không thông thạo gì về dược lý mà vẫn dám làm ra việc liều lĩnh như vậy.
Ngẫm lại Tần Di lại thấy có chút may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-cuong-the-quoc-su-dai-nhan-phu-nhan-lai-chay/991211/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.