“Lưu Dương, Nạp Lan Tịnh đã đi bao lâu rồi? Có truyền tin gì về hay không?” 
“Sao vậy? Liễu Ngọc Thần, chẳng lẽ ngươi còn hy vọng nàng trở về sao?” Lưu Dương cười ha ha, “Đừng quên trước kia Phong Như Khuynh đối xử với ngươi như thế nào sau đó lại đối xử với Song Song như thế nào, nếu nàng chết chắc chắn người dân cả nước đều vui mừng, ngươi xem trên đời này có ai mong nàng quay về không?” 
Nếu Phong Như Khuynh thật sự chết thì sau này Lưu Vân Quốc cũng chỉ còn một vị công chúa chính là biểu muội Phong Như Sương của hắn. 
Hơn nữa lời nói của hắn là sự thật, trên đời này làm gì có ai hy vọng nàng trở về chứ? Nếu nàng chết thế gian này sẽ ít đi một tai họa, toàn quốc đều chúc mừng! 
“Ngọc Thần...” 
Trái tim Đàm Song Song căng thẳng, nắm chặt lấy tay Liễu Ngọc Thần trong đôi mắt xinh đẹp đều là khẩn trương. 
Liễu Ngọc Thần nhẹ nhàng vỗ tay Đàm Song Song cười nhạt nói: “Song Nhi, nàng không cần lo lắng, từ trước đến nay trong lòng ta chỉ có một người là nàng, ta đối với Phong Như Khuynh đều là chán ghét và ruồng bỏ, tuy rằng nàng làm nhiều chuyện sai trái nhưng lại chưa từng giết người nào, cho nên ta thấy tội của nàng không đến mức phải chết mà thôi.” 
Quả thực Phong Như Khuynh đáng hận, người bị nàng làm tổn thương quá nhiều, ngay cả Song Nhi cũng bị nàng quất roi, nhưng mà trên tay nàng vẫn chưa dính chút máu tanh nào. 
Vì thế nên hắn mới luôn cảm thấy cho dù 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-cuong-the-quoc-su-dai-nhan-phu-nhan-lai-chay/991196/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.