Edit: Hạ gia
Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ
Có lẽ là bởi vì thất vọng nên ngay cả thân phận của Phong Như Sương, Triều Dương cũng không cố kỵ nữa, bên trong giọng điệu lộ vẻ trào phúng.
Chẳng qua chuyện hoàng thượng không coi trọng Phong Như Sương, thế nhân ai mà chẳng biết. Nếu để hoàng thượng biết Phong Như Sương chạy đến đây nói những lời này thì cho dù hắn có làm gì, hoàng thượng cũng không thể xử phạt hắn.
Vậy thì hắn còn lo lắng nhiều như vậy làm gì?
Đám người Mộ Thanh Nhi và Lâm Nguyệt Ảnh cũng trầm mặc không nói.
Đúng vậy, không phải ngươi lo lắng cho nàng sao? Bây giờ nàng mất tích, tại sao ngươi lại còn có thời gian nói chuyện vô nghĩa với chúng ta vậy? Sao ngươi không đi tìm nàng mà còn đứng ở đây làm gì?
Loại quan tâm như vậy, thật sự quá mức dối trá…
Vẻ mặt Phong Như Sương thay đổi, những người ở đây đều là con của quan lại đại thần trong triều, nàng ta đã tốn rất nhiều thời gian mới mua chuộc, lấy lòng được. Phong Như Khuynh chỉ qua lại với bọn họ mới có vài lần mà đã khiến nỗ lực nhiều năm của nàng ta đổ sông đổ bể?
“Triều Dương!” Nàng ta thu hồi bộ dáng lo lắng, giữa hai hàng mày hiện lên vẻ lạnh lẽo, cười lạnh một tiếng, “Ngươi đã quên rằng, trước đây Phong Như Khuynh đối xử với các người như thế nào sao? Một ít dược thiện đã có thể mua chuộc được các người rồi à?”
Triều Dương ngẩn ra, hắn ngơ ngác nhìn Phong Như Sương, nhìn nửa ngày mới hạ tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-cuong-the-quoc-su-dai-nhan-phu-nhan-lai-chay/991191/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.