Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ 
“Vẫn là nhi tử của ta tốt, biết ta đang nổi nóng nên cố ý bưng trà đến cho ta.” 
Quả thật hiện giờ trong lòng ông có một trận lửa lớn cần nước trà để dập tắt lửa giận. 
Lúc Nạp Lan Trường Càn đưa tay qua muốn lấy ấm trà thì Nạp Lan Tịnh nhanh tay lẹ mắt giấu ấm trà ra sau lưng rồi nhíu mày nhìn ông: “Phụ thân, ngài muốn làm gì?” 
Nụ cười Nạp Lan Trường Càn bỗng dưng cứng đờ, tay ông đang đưa ra ở trong không trung, rút lại cũng không được mà lấy ấm cũng không xong, thật sự rất xấu hổ. 
“Khụ khụ,” Ông ho khan hai tiếng, “Tịnh Nhi, gia gia con chỉ uống trà cống phẩm nhưng mà trà cống phẩm trong nhà từ lâu đã không có mà loại trà chắc chắn ông ấy sẽ không để ý đến nên con vẫn nên đưa cho ta để hạ hỏa thì hơn.” 
Tên tiểu tử thúi này vậy mà làm ông xấu mặt trước mọi người, đâu phải nó không biết lão gia tử chỉ uống trà cống phẩm đâu? Nếu không phải đưa cho lão gia tử, chẳng lẽ... là đưa cho Đại Nhi hoặc Phong Như Khuynh mà chúng không uống? 
Nạp Lan Tịnh kinh ngạc nhìn Nạp Lan Trường Càn: “Cái này không phải là trà.” 
“Không phải trà? Vậy nó là cái gì?” Nạp Lan Trường Càn sửng sốt, dùng ấm pha trà mà không phải trà vậy là cái gì? 
“Nước của nhân sâm trăm năm.” 
Nước của nhân sâm trăm năm? 
Nước của nhân sâm trăm năm!!! 
Mặt Nạp Lan Trường Càn ngay lập tức đen như đáy nồi, ánh mắt nhìn chăm chú vào ấm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-cuong-the-quoc-su-dai-nhan-phu-nhan-lai-chay/991151/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.