Edit: MAC 
Beta: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết 
Thế nhưng... nàng ta cũng biết rõ đây là hình phạt nhẹ nhất mà phụ hoàng ban ra. 
“Tạ phụ hoàng.” 
Cho dù trong lòng có tức giận hơn nữa, Phong Như Sương vẫn nhẫn nhịn mà khom người tạ ơn. 
“Các ngươi có thể lui xuống.” 
Ánh mắt Phong Thiên Ngự khẽ nheo lại, nếu để hắn tra được chuyện năm đó có liên quan tới Lưu Dung, Lưu gia vĩnh viễn sẽ không có ngày yên bình! 
… 
Từ ngày ấy, sau khi Phong Như Khuynh gieo hết những dược liệu đã có, lại phân phó Lưu Li đi mua một ít, hơn nữa còn truyền thụ phương pháp chăm bón cây cho bọn thú. 
Nhưng Phong Như Khuynh cũng phát hiện rằng, đều là hạt giống Thiên Linh Quả, nàng gieo lên thì lập tức nẩy mầm ra quả, còn những hạt giống đám thú gieo chẳng qua cũng chỉ mới nhú mầm non mà thôi. 
Cho dù như thế, nếu bị người khác phát hiện sau phủ công chúa có khu vực như thế này, phỏng chừng toàn bộ Lưu Vân quốc đều sẽ bị chấn động, cũng may trận pháp của Phong Như Khuynh đã hoàn thành, tồn tại loại thủ thuật che mắt này, nàng có thể được thêm nhiều ngày sống yên ổn. 
“Linh dược đều đã trưởng thành, số linh dược này vừa vặn đủ để ta nấu một chén canh Sơn Thảo và một bình linh tửu.” 
Phong Như Khuynh khẽ vuốt cằm, có những thứ đó, nàng có thể từng bước đứng vững gót chân trên đại lục. 
“Gràooo.” 
Tuyết Lang phát ra tiếng rít gào chống cự, nó nhìn số cây linh dược đong đưa mà thèm nhỏ dãi, gian nan nuốt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-cuong-the-quoc-su-dai-nhan-phu-nhan-lai-chay/991129/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.