Editor: Mạn Châu Sa 2001.
Nam Trúc Lâm.
Mười dặm gió xuân.
Bên trong phòng có bóng dáng mờ ảo của nam nhân mặc bạch y giống như trích tiên.
Chỉ cần nhìn bóng dáng của hắn đã khiến cho vạn chúng thiên hạ cảm thấy kinh diễm.
“Vì sao hôm qua không tới tìm ta?”
Giọng nói Nam Huyền đạm nhiên, như một trận gió nhẹ từ từ thổi qua, khiến cho Phong Như Khuynh vừa đi đến đằng sau thì dừng bước.
Vẻ mặt Phong Như Khuynh trở nên chân thành: “Ngày hôm qua, ta lo lắng Quốc Sư mỹ nhân quá bận rộn, cho nên ta không tới quấy rầy ngươi.”
“Ta bận quá?”
Rốt cuộc người nam nhân xoay người, dung nhan tuấn mỹ vô song bao phủ bởi vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Chỉ là giữa lông mày của hắm chứa hàm xúc không rõ, đôi môi gợi lên một nụ cười nhạt nhưng không dễ phát hiện.
Phong Như Khuynh thành khẩn gật đầu: “Quốc Sư lớn lên tuyệt sắc, tuy nhiên có rất nhiều người muốn dây dưa với người, khẳng định Quốc Sư còn vội vàng ứng phó với những nữ tử đó, làm gì có thời gian chiêu đãi ta?”
Mặc kệ như thế nào, nàng cũng sẽ không để cho hắn biết nàng vội quá nên quên mất hắn.
Sắc mặt Nam Huyền lạnh nhạt, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp: “Ngươi cho rằng, ai cũng có thể đi vào Nam Trúc Lâm? Ngươi nghĩ rằng ai cũng có thể dây dưa với ta hay sao?”
Phong Như Khuynh ngẩng đầu, ngả ngớn bước hai bước về phía Nam Huyền: “Ý của Quốc Sư mỹ nhân là chỉ có ta mới có thể dây dưa với ngươi? Ta có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-cuong-the-quoc-su-dai-nhan-phu-nhan-lai-chay/991118/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.