Edit: MAC Beta: Luna Mắt thấy những người đó bước hai bước đến gần chỗ mình, Nạp Lan Đại Nhi hoảng loạn lùi ra sau, cô nhóc gắt gao cắn môi, sợ hãi trong mắt càng sâu. “Ta quên mất, ngươi chẳng những bệnh tật ốm yếu, lại còn là một người nhược trí, ngay cả một câu nói cũng chẳng lưu loát, ta không nên trông chờ ngươi trả lời chúng ta.” Đứa bé nam cẩm y hoa phục, làn da trắng nõn kiều nộn, vừa thấy chính là công tử nhà giàu được nuông chiều từ bé, sắc mặt đầy kiêu căng,vênh váo, hung hăng nhìn xuống tiểu cô nương ngồi dưới đất. Người bên cạnh lôi kéo ống tay áo nam hài, nhỏ giọng nói: “Chúng ta cần gì làm quá đáng với nàng chứ? Tốt xấu gì nó cũng là tiểu thư tướng quân phủ, lỡ may tướng quân tìm chúng ta tính sổ……” “Sợ cái gì? Tiểu thư Tướng quân phủ thì thế nào? Cô cô nàng sớm đã chết, mà cô cô ta là Dung Quý Phi! Về sau bà ấy chính là Hoàng Hậu! Trên đời này ai dám so sánh với Lưu gia chúng ta?” Khuôn mặt Lưu Vũ cao ngạo, đừng nói là một tướng quân phủ nho nhỏ, về sau cả thiên hạ này đều là của Lưu gia bọn họ! “Hơn nữa, cái đồ nhược trí này đến cáo trạng còn không biết, các ngươi còn sợ cái gì? Cho dù đánh nàng ta thì sao? Tướng quân phủ còn dám tìm chúng ta tính sổ?” Chân Lưu Vũ đã nâng lên, hung hăng đá về phía Nạp Lan Đại Nhi. Nạp Lan Đại Nhi sớm bị dọa đến ngây ngốc, cô nhóc không biết tránh né, ngơ ngác nhìn chân Lưu Vũ sắp tới gần …… Đột nhiên, một bàn chân giống như núi thái sơn ở một bên duỗi đến đá vào ngực Lưu Vũ. Lưu Vũ còn chưa kịp đụng tới Nạp Lan Đại Nhi đã bị một cái chân đá bay ra. Hắn ngã xuống rất thê thảm, đầu cắm xuống đất, đau đến mức không ngăn được nước mắt chảy ra, hắn giơ tay lau nước mắt, phẫn nộ đứng lên: “Ai dám đánh ta! Ta sẽ bảo cô cô ta chém ngươi……” Khuôn mặt vốn dĩ đang căm giận lúc nhìn thấy thân hình mập mạp đứng thẳng trong gió kia lửa giận trên mặt đều cứng đờ. “Phong Như Khuynh, sao lại là ngươi?” Bốp! Phong Như Khuynh bước chân tiến lên, hung hăng tát một cái trên mặt Lưu Vũ. “Trưởng bối ngươi không giáo dưỡng ngươi cái gì gọi là tôn ti trật tự à? Ta đường đường là công chúa Lưu Vân quốc, ai cho phép ngươi gọi thẳng tên?” Lưu Vũ ngây ngẩn cả người, giống như lần đầu tiên gặp phải, sững sờ trừng mắt Phong Như Khuynh. Trước kia lúc hắn đối mặt với Phong Như Khuynh chưa từng quên thân phận của nàng, từ trước đến nay đều có lễ nghĩa tôn ti, nhưng lúc này hắn quá mức khiếp sợ thế nên trực tiếp gọi thẳng tên của nàng. Nhưng mà…… Ngay cả như vậy, nàng cũng không thể đánh hắn, hắn chính là cháu ngoại trai của Dung Quý Phi! “Ngươi đánh ta, ta mách cô cô, hu hu……” Lưu Vũ oa một tiếng khóc rống, “Ta sẽ bảo cô cô dạy bảo lại ngươi.” Hắn phải mách cho cô cô biết Phong Như Khuynh dám đánh hắn. Từ trước đến nay cô cô vẫn luôn thương nhất cháu trai là hắn đây, đến lúc đó, hắn nhất định phải nói cô cô hung hăng giáo huấn đứa mập chết tiệt này. “Ngươi còn dám khóc!” Phong Như Khuynh cười lạnh một tiếng, xách vạt áo Lưu Vũ lên, một tay dùng sức đánh vào mông hắn. Đối mặt với Lưu Vũ nàng không có lưu tình như đối với Phù Thần, một cái đánh kia dùng sức lực cực lớn, Lưu Vũ lập tức đau đớn, lớn tiếng khóc. Những bạn bè của hắn dám khi dễ Nạp Lan Đại Nhi nhưng lại không có lá gan động vào Phong Như Khuynh ác ôn này, bọn chúng nhao nhao lùi về sau vài bước, khủng khoảng lan tràn trong mắt. “Ngươi có bản lĩnh thì khiến cho Dung Quý Phi tới giáo huấn ta đi, vừa vặn ta nói chuyện về Thiết Huyết lệnh với bà ta.” Bốp! Lại là một đánh vào mông hắn. Lưu Vũ cảm giác mông nóng đau rát đã nhanh nở hoa rồi, hắn dùng sức giãy giụa, oa oa khóc lớn gào lên: “Ta mách cô cô, bảo cô cô đánh ngươi, hu hu, ngươi dám đánh ta, ngươi chết chắc rồi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]