Quay đầu lại nhìn Vũ Văn Hách Tể, từ lúc bị Lý Đông Hải vừa dỗ vừa lừa đuổi về vương phủ, cả người tựa như choáng váng. Khuôn mặt xinh đẹp vu vơ ngây ngốc tươi cười, gia đinh, nha hoàn trong phủ cứ như thấy quỷ, khó có thể tin mà nhìn chằm chằm y. Vũ Văn Hách Tể một chút cũng không có phát hiện, một đường nhẹ bẫng trở lại phòng ngủ của mình.
Vương Phúc đi đến trước mặt y, hỏi y cơm chiều muốn ăn cái gì, chờ nửa ngày mà vương gia nhà lão cũng không có lấy một phản ứng, trừ cười vẫn là cười, tựa như ma nhập. Lão nhát gan tâm cẩn thận kéo kéo tay áo Vũ Văn Hách Tể, y vẫn là không có phản ứng. Bất đắc dĩ, Vương Phúc phải ghé vào lỗ tai y kêu to: “Hoàng ~~~ thượng ~~~ giá ~~~ lâm ~~~”
Vừa gọi nhẩm tính đem Vũ Văn Hách Tể kéo về hiện thực. Y vừa nghe Hoàng thượng tới, nặng nề từ trên giường vọt xuống dưới, thiếu chút nữa đập mặt xuống sàn.
“Vương gia! Ngài cẩn thận nha! Suýt nữa là té ngã rồi!”
Hồi thần, xem xem bốn phía, chỗ nào có bóng dáng Hoàng thượng? Vũ Văn Hách Tể buồn bực chỉ trích Vương Phúc: “Lá gan to a? Có phải lần sau liền muốn giả truyền thánh chỉ không?”
“Ai nha, chủ tử ai, ngài trở về đến bây giờ đã nửa canh giờ, vào cửa liền ngây ngô cười đến lúc này, gọi ngài làm sao cũng không phản ứng, nô tài cả gan mới kêu một tiếng như thế, cuối cùng mới đánh thức được ngài.”
Nguyên lai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-cung-vuong-gia/3165268/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.