Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lục Mật nhanh chóng vươn tay ôm eo Lưu Phạn Ngọc, đỡ nàng ấy một chút! Lưu Phạn Ngọc giật mình lập tức tỉnh táo!
Tuyệt đối! Không thể ngã xuống!
Lúc này trong lòng Lưu Phạn Ngọc và Lục Mật chỉ có một suy nghĩ.
Thính lực Hoắc Vô Chu tốt, nhãn lực cũng không kém. Nhìn thấy rất rõ động tác của Lục Mật, mặc dù không biết hành động này có ý gì, nhưng không khỏi cảm thấy rất đáng yêu.
"Quận chúa có ổn không?" Hoắc Vô Chu không hề tiến lên, chỉ lên tiếng quan tâm.
Lục Mật vùi đầu vào lòng Lưu Phạn Ngọc, giống như bị kinh sợ. Lưu Phạn Ngọc cúi đầu nhìn Lục Mật, chỉ thấy Lục Mật chớp mắt với nàng ấy, ý gì không nói cũng biết!
Lưu Phạn Ngọc lập tức hiểu ý của Lục Mật, nhưng, nhưng nàng ấy sợ quỷ kiến sầu!
Ngại tình hình hiện tại, Lưu Phạn Ngọc ép mình nở nụ cười cứng đờ: "Chắc là..... bị hoảng sợ rồi....."
Hoắc Vô Chu nghe vậy trong lòng hiểu rõ, nhưng không nói gì. Nhưng thích khách không thể để đó không quan tâm, hắn tiến lên đi vài bước, muốn điều tra tên thích khách kia, nhưng nghĩ đến gì đó, lại ngừng bước, quay đầu nhìn Lục Mật, muốn nói lại thôi.
Lưu Phạn Ngọc suýt nữa bị Hoắc Vô Chu dọa hồn bay phách tán, hắn muốn làm gì??
"Quận chúa, có thật là ổn không?" Hoắc Vô Chu cố ý nói năng nhẹ nhàng, trời sinh người này cái gì cũng tốt, ngay cả giọng nói cũng có cảm giác rung động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-xach-goc-vay-giup-quan-chua/2492767/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.