Khi tắm xong, một lúc lâu sau anh mới xuống lầu, trên gương mặt vẫn giữ nét bực bội và khó chịu đó, cứ như là bị ai ăn hết tiền nhà anh vậy, vừa đáng sợ lại vừa không thể chấp nhận được, nói thẳng ra chính là khó ưa.
Ngay lúc đó, Phó Dương từ trong căn phòng kia bước ra, anh cau mày: "Sao cậu vẫn còn ở đây?"
Phó Dương thản nhiên nói: "Nếu anh đã không muốn quan tâm đến cậu ấy thì cứ để tôi chăm sóc cho cậu ấy đi, dù sao thì tối nay tôi cũng rất rảnh, không bận bịu gì.". ngôn tình tổng tài
"Xem ra cậu rất để tâm đến Liêu Hạ Tâm nhỉ? Tôi cảnh cáo cậu, cậu ta là tù nhân của tôi, không đến lượt cậu quan tâm đâu." Mạc Khải Quân lạnh giọng, ánh mắt như một con dao nhọn nhìn chằm chằm vào Phó Dương.
Phó Dương thở dài, cậu ấy không nói gì mà đi lướt qua anh, đi vào bếp, pha cho Hạ Tâm ly sữa nóng.
Mạc Khải Quân bực bội quát: "Phó Dương! Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì đây?"
Cậu ấy rũ mắt, có vẻ như đang trốn tránh sự tra hỏi của Mạc Khải Quân, giả vờ như không quá bận lòng: "Cậu ấy là tù nhân của anh nhưng lại là bệnh nhân của tôi, tôi đối với bệnh nhân của mình vẫn luôn cố gắng hết sức như vậy, có tôi ở đây, tôi nhất định sẽ không để cậu ấy bị bệnh chết."
Anh cười khẽ, có chút sát khí kèm theo, rõ là không tin lời Phó Dương nói.
"Bệnh nhân? Chỉ có vậy?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-xac-do-ban-cham-vao-tim-anh/3398869/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.