Tối đó Mạc Khải Quân trở về biệt thự, anh ngả lưng trên sofa, mệt mỏi nhắm mắt. Chợt, anh nhớ đến những lời Phó Thái nói, anh lập tức ngồi dậy, dẫn người đến nhà kho ở phía sau biệt thự xem thử là cậu còn sống hay đã chết.
Nói thật, nếu cậu chết rồi thì cũng thôi vậy, nhưng nếu còn sống, anh nhất định sẽ đưa cậu trở về từ quỷ môn quan, sau đó lại khiến cậu sống không bằng chết. Khiến cậu hết lần này đến lần khác rơi vào tuyệt vọng, muốn chết không được muốn sống cũng không xong. Nỗi đâu này... làm sao có thể để cho một mình anh gánh chịu?
Dưới ánh trăng huyền ảo, thân ảnh cậu như được chiếu rọi bởi thứ ánh sáng thanh khiết, cơ cậu thể gầy gò, hơi thở yếu ớt, mười đầu ngón tay rướm máu vì kháng cự. Sự mỏng manh này của cậu khiến cho người ta cảm thấy xót xa lại ghê tởm, cứ như một con quỷ ma mị cuốn hút thế nhưng trên người lại mang đầy tội ác.
Anh lặng người nhìn cơ thể trần trụi của cậu, trong ánh mắt ảm đạm đó là sự khinh thường và chán ghét đến tột cùng khiến nỗi hận thù trong anh lại dâng trao chỉ muốn bóp chết cậu, băm cậu ra thành trăm mảnh.
Chợt, cậu hơi cau mày lại, đôi môi khép mở như đang nói gì đó nhưng anh lại không thể nghe rõ.
Anh bực tức đá vào người cậu, xem như súc vật mà giẫm đạp: "Còn không chịu tỉnh?" Anh đạp lên bàn tay trắng nõn của cậu, nghiến răng gầm gừ: "Liêu Hạ Tâm, đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-xac-do-ban-cham-vao-tim-anh/3398864/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.