Chương trước
Chương sau
Lý Chấn trong lòng lo lắng, trong nháy mắt đã tới bên ngoài WC.

Hắn đẩy cửa ra, sau đó trực tiếp trợn tròn mắt.

Cảnh tượng Đập vào mắt là Kiệt Tây Tạp đứng trong WC, trần truồng, không có lấy một mảnh áo che thân, bộ vị bí mật đều lọt hết vào mắt Lý Chấn. Kiệt Tây Tạp vẫn say khướt, nàng ta vươn tay ra chỉ vào vách tường, vẻ mặt sợ hãi. Lý Chấn thuận theo hướng nhìn, thấy một con thằn lằn đang bò trên tường.

Lý Chấn không khỏi thầm than một tiếng chỉ một con thằn lằn nhỏ, có đáng để sợ không?

Hai người cứ như vậy nhìn nhau, vô cùng xấu hổ.

Ánh mắt Lý Chấn đảo qua trên người Kiệt Tây Tạp, dục vọng trong lòng lại rục rịch.

Dáng người của Nữ nhân này đẹp quá!

Bộ ngực nhẹ nhàng run rẩy, bọt nước từ trên cổ trượt xuống vú, lộ ra vẻ phong tình nhiếp hồn người, eo của nàng ta nhỏ xíu, giống như liễu lay động trong gió, đùi thon dài, khiến cho người ta không nhịn được muốn sờ một cái.

Hình ảnh tuyệt mỹ Như vậy khiến Lý Chấn bắt đầu rục rịch.

Bất kể là ai thấy nữ nhân tuyệt sắc như vậy, nhất là đã cởi hết đứng trước người, cũng khó mà nhịn được không động lòng, bao gồm cả Lý Chấn, Lý Chấn không phải Liễu Hạ Huệ, là một nam nhân bình thường, nhìn thấy một màn này, tất nhiên có dục vọng. Nhưng lúc này trong đầu Lý Chấn không ngừng đấu tranh, một bên là lý trí bảo hắn ra ngoài, bên kia thì dục vọng sai hắn xông lên.

Lý Chấn tiến thối lưỡng nan, nhưng Kiệt Tây Tạp vẫn không đừng lại.

Nàng ta sắc mặt đỏ hồng, trực tiếp lao về phía Lý Chấn.

Vừa đối mặt, Kiệt Tây Tạp Tạp đã ôm lấy Lý Chấn, bộ ngực đầy đặt ép vào người Lý Chấn, nàng ta như là động dục, không ngừng dụ hoặc Lý Chấn. Trong khoảnh khắc, cân bằng trong lòng Lý Chấn bị phá vỡ, hai tay ôm lấy eo Kiệt Tây Tạp kéo vào giường trong nhà.

Thoáng chốc, hai người đã trần truồng nằm trên giường.

Ưm!

Một tiếng rên vang lên, Lý Chấn đè lên người Kiệt Tây Tạp.

Kiệt Tây Tạp mặt lộ vẻ đau đớn sắc, Lý Chấn cũng sửng sốt. Hắn khựng lại, phát hiện một vấn đề, nữ nhân này vẫn là tấm thân xử nữ. Dùng lời nói Trung Quốc thì vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ. Lý Chấn nhăn mày, xem ra lời Lâm Khẳng nói với hắn toàn là giả dối.

Thời gian không cho Lý Chấn nghĩ nhiều, Kiệt Tây Tạp đã không nhịn được.

Trong nhất thời, trong phòng là một mảng xuân tình.

Sau khi thanh âm Trong phòng an tĩnh lại, Lý Chấn đứng lên đi tắm, sau đó mặc quần áo đi tới trước bàn. Hắn vứt tờ giấy ghi lời nhắn lúc trước vào trong sọt rác, sau đó múa bút viết gì đó. Lý Chấn lấy cái thước chặn tờ giấy, quay đầu nhìn nữ nhân đang ngủ trên giường rồi bỏ đi.

Hắn đi xuống lâu, mang theo binh lính Tiêm Đao doanh biến mất trong bóng đêm.

Trong nhà, Kiệt Tây Tạp đã tỉnh.

Kiệt Tây Tạp kéo áo ngủ mặc vào, đi đến trước bàn trang điểm, thấy bên trên có tờ giấy, Kiệt Tây Tạp lập tức cầm lấy. Đập vào mắt là chữ tiếng Anh tiêu chuẩn, rất đẹp, khiến Kiệt Tây Tạp cũng không nhịn được mà khen ngợi. Nàng ta đọc, sắc mặt khẽ biến, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.

Dần dần, vẻ lo lắng trên mặt biến mất. Thay vào đó là vẻ hưng phấn.

Trong Ánh mắt tràn đầy khí tức sung sướng.

Cuối cùng, hốc mắt Kiệt Tây Tạp lại dần dần ươn ướt, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống. trên dung nhan tuyệt mỹ còn hiện ra vẻ hạnh phúc.

Kiệt Tây Tạp cất phong thư đi, để tránh bị mất.

Nhưng nghĩ một chút, Kiệt Tây Tạp lại lấy ra ngọn đèn, đốt phong thư Lý Chấn lại để lại.

Lau mặt, Kiệt Tây Tạp mới trở lại giường, tiếp tục ngủ.

Sau khi Lý Chấn trở về Nhà Trắng, Lâm Khẳng lập tức ra đón. Hắn nhìn thấy Lý Chấn, cười dài nói: "Lý tổng thống, ta thật lo ngươi bị Kiệt Tây Tạp dụ hoặc không trở lại. Không ngờ, ngươi không ngờ đã trở lại, bội phục."

Lý Chấn nói: "Tổng thống tiên sinh đã nói chuyện của Kiệt Tây Tạp, ta đương nhiên sẽ không lún sâu vào."

Lâm Khẳng gật đầu nói: "Nữ nhân Đó không phải nữ nhân bình thường, không thể dính vào."

Lý Chấn đổi đề tài: "Tổng thống tiên sinh, đã khuya rồi, đi nghỉ sớm đi."

Lâm Khẳng gật gật đầu, xoay người cáo từ.

Lý Chấn an trí cho binh lính Tiêm Đao doanh, sau khi về tới chỗ ở, đám người Lưu Cẩm Đường mới thở phào. Lưu Cẩm Đường vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: "Tổng thống, nữ tử phong trần như Kiệt Tây Tạp ngài ít tiếp xúc thì tốt hơn. Theo ta thấy, đó không phải là nữ nhân tốt lành gì."

Lý Chấn nghe vậy, có chút bất đắc dĩ.

Nhưng, hắn cũng không tiện giải thích.

Lý Chấn hồi đáp: "Ta sẽ chú ý, được rồi, về nghỉ ngơi đi."

Sau khi đám người Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành rời khỏi, Lý Chấn cởi quần áo đi ngủ. Hắn nằm trên giường, trong lòng nghĩ tới chuyện của Kiệt Tây Tạp. Từ buổi tối từ trong miệng Kiệt Tây Tạp biết được tin tức, nàng ta là nữ gián điệp phía nam phái tới, suy đoán như vậy, Washington khẳng định vẫn còn người khác đang tìm hiểu tin tức, tuyệt đối không thể chỉ có một người, bởi vậy có thể thấy được phía nam chuẩn bị phi thường đầy đủ.

Trận chiến đấu này các thú vị.

Lý Chấn mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp, sáng sớm hôm sau, Lý Chấn ngủ tới lúc mặt trời lên cao mới dậy. Hắn rửa mặt xongthì ăn điểm tâm, biết được đám người Mạch Khắc Đạo Nhĩ, Cách Lan Đặc đã rời khỏi.

Hoàng Cường đi vào, nói: "Tổng thống. Người của gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức cầu kiến."

" Gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức?"

Lý Chấn nhíu mày, hỏi: "Là Hán Sâm đến xin lỗi ư?"

Hoàng Cường hồi đáp: "Hán Sâm cũng theo tới, nhưng còn có một trung niên nhân ước chừng hơn bốn mươi tuổi. Xem ra, có thể là phụ bối của Hán Sâm. Bọn họ khẳng định biết được chuyện đã xảy ra tối hôm qua, tự mình đến xin lỗi."

Lý Chấn xua tay nói: "Mời vào."

Hắn trở lại chủ vị ngồi xuống, rất nhanh, người của gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức đi vào.

Cầm đầu là một trung niên nhân hơn bốn mươi.

Hắn mặc áo bành tô màu đen, chân mang dày, tóc màu vàng để dài, được chải chuốt rất cẩn thận. Trung niên nhân tướng mạo bình thường, nhưng khi cười lại tạo cho người ta một loại cảm giác rất thoải mái. Sau khi hắn đi vào thì cúi người hành lễ với Lý Chấn, nói: "Tổng thống, tiên sinh ta tên là Phú Lan Khắc Lâm, là thúc thúc của Hán Sâm."

"Mời ngồi!"

Lý Chấn mỉm cười, rất lịch sự.

Sau khi Hai người ngồi xuống, Phú Lan Khắc Lâm mỉm cười bảo: "Lần này đến bái phỏng Lý tổng thống là vì chuyện nhỏ xảy ra hôm qua. Hán Sâm trẻ tuổi khí thịnh không hiểu chuyện, thỉnh Lý tổng thống thứ lỗi."

Lý Chấn mỉm cười nói: "Việc nhỏ mà, ta quên rồi."

Lời tuy nói như vậy, nhưng hắn nghĩ thầm, nếu là tới xin lỗi thì không thể một câu là giải quyết được vấn đề đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.