Chương trước
Chương sau
Thời gian thấm thoát trôi qua, nhoáng cái đã tới tháng ba.

Mặt trời đỏ nhô lên, tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Lý Chấn nằm trên ghế, nhẹ nhàng lắc lư, hưởng thụ sự ấm áp của mùa xuân. Từ tháng một tới tháng ba, đoàn người Lý Chấn đều ở quân giáo Tây Điểm. Lý Chấn ở lâu, sinh ra nhàm chán, nhưng hiệu trưởng Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức lại cứ khăng khăng giữ hắn lại, bởi vì hắn có thể từ trong miệng Lý Chấn moi được nhiều thao lược binh pháp, lại được Lý Chấn giảng bài miễn phí cho các đệ tử.

Tương tự, Tả Tông Đường cũng muốn ở lại. Hắn giống như bông không ngừng hút nước, không ngừng tiếp nhận tri thức của quân giáo Tây Điểm, siêng năng, hoàn toàn chìm đắm trong đó.

Chờ sau khi về nước, Tả Tông Đường có thể dũng cảm nhận trọng trách nặng, quân giáo quân giáo.

Lý Chấn rất vui khi thấy điều này, nên cũng ở lại.

Tiếng bước chân truyền tới, Lý Chấn vẫn nhắm mắt hưởng thụ. Phương Tố thướt tha bước tới, ngồi xuống bên cạnh Lý Chấn. Ôn nhu nói: "Phu quân, Tả Tông Đường, Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành đều đang cố gắng học tập, đều đang thỉnh giáo các chuyên gia của quân giáo, chàng thì mỗi ngày đều nhàn hạ không làm gì, cũng nên tìm việc gì đó mà làm đi."

Lý Chấn cười nói: "Cũng được, chúng ta về ký túc xá tạo người."

Đối với từ tạo người này, Phương Tố đã không còn xa lạ gì, nàng ta lườm Lý Chấn, nói: "Không đứng đắn."

Lý Chấn đổi đề tài, nói: "Ta là người sáng tạo cơ hội cho bọn Tả Tông Đường. Bọn họ là người chấp hành. Chỉ cần bọn họ đi làm là được, ta quản nhiềm làm gì, nếu không thì đã sớm chết mệt rồi."

Phương Tố gắt: "Coi như chàng lợi hại."

Lý Chấn ngồi dậy, ôm Phương Tố đặt ở trên đùi.

Miệng hắn phác ra một nụ cười xấu xa, nói khẽ: "Tố Tố, trong trường chỗ nào cũng là chỗ vắng vẻ, ít người đi lại. Hay là chúng ta tới những nơi đó hẹn hò, rồi làm chút chuyện tình cảm, nàng thấy sao?"

Lý Chấn trên mặt đầy vẻ đắm say, thì thào: "Giờ là lúc xuân về hoa nở, động vật động dục, mèo cũng bắt đầu gọi đực rồi, chúng ta cũng nhân cơ hội mà sinh con, nối dõi tông đường cho Lý gia."

"Hạ lưu bại hoại!"

Phương Tố oán trách lườm Lý Chấn một cái, mặt đỏ bừng.

Cái này quá xấu hổ rồi!

Vạn nhất bị người ta phát hiện thì nàng ta còn biết làm người thế nào đây?

Phương Tố lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết, nghiêm túc nói: "Không được, quyết không tới chỗ đó." Dừng một chút, Phương Tố cười dài nói: "Phu quân, trong đầu chàng toàn là những thứ hạ lưu. Theo ta thấy, bọn Tả Tông Đường, Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành bị chàng bắt thóp, mới ngoan ngoãn nghe lời chàng như vậy."

Lý Chấn bộ dạng thâm trầm, nói: "Tố Tố, nàng thật sự hiểu nhầm vi phu rồi, ta là người thành thật, là người đáng tin, cho nên bọn họ mới tin ta. Về phần chúng ta đi hẹn hò, cũng là để sớm cho nàng mang thai, khai chi tán hiệp cho Lý gia chúng ta, nàng đó, khiến ta thương tâm rồi, phải bồi thường ta."

Phương Tố sắc mặt khẽ biến, lời nói mới rồi đã chạm tới nỗi đau của nàng ta. Bọn họ thành thân đã các hai tháng, nhưng bụng của nàng ta một chút động tĩnh cũng không có, Phương Tố cũng có chút thấp thỏm.

Lý Chấn thấy thế, vội vàng an ủi nói: "Yên tâm, sẽ có con thôi mà. Nào, đi hẹn hò."

Phương Tố thoáng do dự một chút, nhưng lại cắn răng đứng lên, rõ ràng là vì con mà đứng lên. Lý Chấn rất vô tâm vô phế nắm tay Phương Tố, chuẩn bị xoay người đi thì Đúng lúc này Hoàng Cường chạy tới, phá vỡ bầu không khí, lớn tiếng nói: "Tổng thống, Tả soái thỉnh ngài lập tức trở về!"

"Ừ, biết rồi, về đây."

Lý Chấn giậm chân thở dài: "Ông trời cũng ghen tị với ta, không ngờ lại ở thời điểm mấu chốt này ném xích xuống." Hắn tươi cười nhìn Phương Tố rồi nói khẽ: "Nàng về trước, tắm rửa sạch sẽ chờ ta."

Giữa Ban ngày ban mặt, không ngờ lại tắm rửa sạch sẻ!

Phương Tố trợn mắt quay người đi.

Lý Chấn rất nhanh đuổi theo Hoàng Cường, hỏi: "Quý Cao huynh tìm ta có chuyện gì?"

Hoàng Cường lắc đầu, tỏ ý không biết.

Lý Chấn về tới chỗ ở, Tả Tông Đường đã chờ từ lâu. Tả Tông Đường đứng dậy chào, hai người ngồi xuống. Lý Chấn hỏi: "Quý Cao huynh tìm ta về có chuyện gì?"

Tả Tông Đường nói: "Tổng thống, ta cho rằng chúng ta có thể khởi hành về nước được rồi."

Lý Chấn nhướn mày, không ngờ lại là chuyện này.

Tả Tông Đường tiếp tục nói: "Ở quân giáo Tây Điểm hai tháng. Ta sai người in lại rất nhiều sách trong thư việc có ích cho chúng ta, giờ đóng xong rồi, khi đi cứ trực tiếp mang đi là được. Hơn nữa đối với tổ kiến quân giáo. Cùng với mở chuyên mục chương trình học, dạy học, ta đều đã nắm được tường tận, hơn nữa cũng ghi lại nội dung rồi. Chờ sau khi về nước, kết hợp với tình huống Trung Quốc mà nhập gia tuỳ tục, tổ kiến quân giáo Trung Quốc."

"Thùng thùng."

Tiếng đập cửa đột nhiên truyền tới.

"Vào đi." Lý Chấn nói.

Cửa phòng mở ra, Dung Hoành bước vào, hành lễ với Lý Chấn, Tả Tông Đường.

Lý Chấn lại hỏi: "Dung tiên sinh, có chuyện gì sao?"

Dung Hoành gật đầu, nói: "Ta nghe Lưu lữ trường, trần lữ trưởng nói có thể phải khởi hành về nước. Nhưng trong kế hoạch còn có đại học Da Lỗ chưa tới, thậm chí, đại học Cáp Phật cũng chưa tới. Quân giáo Tây Điểm là trường học quân sự, nhưng trừ những cái này ra, Trung Quốc cũng cần một đai học có tính tổng hợp lại như đại học Da Lỗ, đại học Cáp Phật để chuyển vận nhân tài cho vì quốc gia."

" Đại học Cáp Phật ở tận bang Mã Tát Trú Tắc, đại học Da Lỗ thì ở tận bang Khanh Niết Địch Cách, hai nơi này cách New York cũng không xa, đi xe lửa rất nhanh là tới. Cổ nhân nói lập tức đánh thiên hạ, nhưng không thể lập tức trị thiên hạ. Quốc gia là dựa vào đánh giặc mà có. Nhưng sau khi quốc gia thành lập thì cũng cần quân nhân bảo vệ quốc gia bảo vệ quốc gia, cho nên quân giáo là phải lập."

"Nhưng sau khi quốc gia ổn định rồi, cái cần hơn vẫn là chuyện quarnlys thiên hạ, , đây mới là trọng yếu nhất. Bởi vậy, cần phải xây dựng trường như đại học Cáp Phật, đại học Da Lỗ, xin tổng thống cân nhắc."

Dung Hoành rất kích động, hắn có lý niệm của hắn.

Quốc gia muốn đại lực phát triển, phải có đại học có tính tổng hợp như vậy để cung cấp nhân tài.

Quân nhân trị quốc cũng không phải là chuyện tốt.

Lý Chấn sau khi nghe vậy, cũng liên tục gật đầu, rất thưởng thức đảm lượng và nhãn giới của Dung Hoành, đối với Dung Hoành cũng có nhận thức sâu hơn. Hắn mỉm cười, hỏi: "Quý Cao huynh, ngươi cho rằng lời nói của Dung tiên sinh có đúng hay không?"

Tả Tông Đường nói: "Nói rất hay! Ta ủng hộ."

Lý Chấn gật đầu, nói: "Nếu như thế, chúng ta lại đi một chuyến tới đại học Cáp Phật và đại học Da Lỗ. Hai trường này chắc sẽ có một loại phong cách khác lạ, xem thêm cũng có lợi cho chúng ta."

"báo."

Hoàng Cường bước vào, hành lễ nói: "Tổng thống, Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức cầu kiến."

Lý Chấn xua tay nói: "Cho mời."

Hoàng Cường đi truyền lời, Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức rất nhanh liên bước vào.

Trên mặt hắn mang theo vẻ lo lắng, sau khi nhìn thấy Lý Chấn thì vội vàng nói: "Lý tổng thống, vừa nhận được tin tức tổng thống truyền tới, Súc Nô châu phía nam đã tuyên chiến với phương bắc, hơn nữa phía nam còn thành lập chính phủ, chống lại tổng thống Lâm Khẳng. Tổng thống Lâm Khẳng phái người báo cho ta, mời ngài lập tức tới Washington."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.