Bị bệnh hơn một tháng, có rất nhiều chuyện Mộc Như Châu dường như đã hiểu ra.
Ví như vì sao Mộc Hách nhất quyết muốn nàng giết Mộc Sơ Phong, tất cả cũng là vì ông sợ nàng bị hắn liên lụy. Ví như vì sao Mộc Sơ Phong thà chọn chết chứ không tiếp tục báo thù, tất cả cũng bởi vì tình nghĩa từ nhỏ hắn đối với nàng.
Tất cả mọi chuyện, chung quy cũng vì nàng mà bắt đầu, vì nàng mà kết thúc. Nghiệp chướng của nàng... có lẽ đã quá nặng rồi.
*****
Lập xuân, bầu trời từ sáng đến chiều luôn xám xịt, mưa xuân lớt phớt trên mái nhà và cây cối. Ở trước hiên nhà, Mộc Như Châu ung dung ngồi trên ghế gỗ xếp, tận hưởng bầu không khí ấm áp.
Nàng nằm thư thái trên chiếc ghế gỗ xếp, mắt nhắm nghiền. Nhưng không hiểu sao, lúc sau chân váy nàng như bị thứ gì đó kéo kéo. Nàng đưa chân đạp vài cái, nó ngừng một lúc rồi lại tiếp tục kéo tới kéo lui chân váy nàng.
Nàng hừ lạnh, ngồi dậy nhìn xuống dưới đất. Lập tức đập vào mắt nàng là một con chó con.
Con chó thấy nàng nhìn nó thì lập tự vui vẻ vẫy đuôi, còn không quên sủa lên một tiếng. Nàng giật mình, theo phản xạ đưa chân đạp văng nó đi.
Nàng không dùng nhiều lực nên nó chỉ bị hất văng một đoạn, lăn vài vòng trên đất. Sau cùng nó đứng dậy, từ xa dùng ánh mắt tủi thân nhìn nàng. Thấy vậy, khoé miệng nàng giật giật.
"Nếu nàng không thích, cũng không nên đối xử với nó tàn nhẫn như vậy."
Sở Mạc Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-vo-tinh/958975/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.