Sau cái đêm hôm đó, Sở Mạc Vân Phong không hề tới tìm nàng thêm lần nào nữa. Còn Mộc Như Châu vốn bản tính đa nghi, ngay ngày hôm sau nàng đã sai người trong điện điều tra ân oán trước đây giữa hắn và Tu La điện.
Vào đông chí, tuyết rơi càng lúc càng nhiều, thậm chí có thời điểm tuyết phủ kín cả mặt đất đến chục phân, rất khó đi lại. Điều đáng lo ngại là sức khỏe của nàng không hiểu sao càng lúc càng yếu, thỉnh thoảng rất hay chảy máu mũi.
Nàng nhiều lần tự bắt mạch cho mình, nhưng cơ thể rõ ràng rất bình thường, không có bị bệnh hay trúng độc gì cả. Nàng am hiểu độc dược, chủ yếu là chế độc hại người, nhưng nếu bản thân trúng phải loại độc khó giải, nàng cũng khó mà điều chế nổi thuốc giải.
Để tránh chủ quan, nàng còn đến nhờ Tiết Vô Y bắt mạch hộ. Nhưng đến cả hắn cũng không phát hiện ra điều bất thường gì.
Cứ như vậy, sự lo âu trong lòng nàng càng ngày càng tăng.
Cũng phải nói, rất nhiều ngày nay không hiểu sao chẳng có nữ nhân nào tới tìm nàng kiếm chuyện nữa. Cuộc sống trong Thân vương phủ trải qua mỗi lúc càng bình yên và chán nản.
Cho đến khi, vào cái đêm bão tuyết lớn nhất, thì từ bên ngoài có một nữ tỳ hầu cận của Sở Mạc Vân Phong hoảng loạn chạy vào phòng nàng.
"Cô nương, vương gia sắp không chịu được nữa rồi. Nô tỳ cầu cô nương qua xem ngài ấy."
Mộc Như Châu có chút ngạc nhiên, nàng nhướng mày khó hiểu.
"Hắn không xong sao lại tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-vo-tinh/958971/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.