Đang lúc tâm trạng nàng rối bời, thì từ phía dưới bất ngờ vọng lên một giọng nói.
"Vẫn chưa muốn xuống sao?"
Là giọng của Sở Mạc Vân Phong, thảo nào lúc nãy Mộc Sơ Phong đi vội như vậy.
Máu đã ngừng chảy, nhưng vẫn dính đầy trên mặt, để tránh bị hắn nhìn thấy, nàng lấy ống tay áo lau vội đi. Đứng ở dưới, Sở Mạc Vân Phong đợi mãi không thấy nữ nhân kia trả lời, hắn nhíu mày, đang chuẩn bị lên xem thế nào thì nàng đã vội thò mặt ra.
"Sao ngài lại ở đây?"
Hắn nhận ra gương mặt nàng có chút nhợt nhạt: "Nữ tỳ của nàng kêu không thấy nàng nên bổn vương qua coi thử."
Điệu bộ hắn như vậy, chắc là chưa nhận ra gì đâu nhỉ.
Nàng vừa phủi tuyết dính trên tóc, vừa chống người đứng lên, hướng mắt xuống nhìn hắn.
"Sao trời hôm nay rất đẹp, vì ở dưới không nhìn rõ lắm nên ta mới lên đây. Cũng không chú ý đến thời gian nên ngủ quên mất."
Nàng nói dối không hề chớp mắt, hắn biết nhưng không vạch trần.
"Giờ xuống được rồi chứ, cứ ở ngoài trời như vậy sẽ bị cảm lạnh đấy."
Được hắn quan tâm như vậy khiến nàng không quen: "Ta muốn ở trên này một lúc nữa, ngắm vẫn chưa đã."
Đối với yêu cầu này của nàng hắn không phản đối, chỉ là hành động lại trái ngược hẳn. Sở Mạc Vân Phong bước tới vị trí phía dưới mái nhà nàng đang đứng, hắn đưa hai tay ra trước, giang rộng cánh tay.
"Đừng bướng bỉnh nữa. Nhảy xuống đi, bổn vương đỡ nàng."
Hành động và lời nói này của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-vo-tinh/958969/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.