Cách đó không xa quân doanh, quả thật có một khu rừng bị bao phủ bởi tuyết. Lá cây ở đó đã rụng hết, vô cùng trơ trọi, nhìn quanh cũng chỉ là một màu trắng giá lạnh.
Ngồi trên ngựa, Mộc Như Châu khịt mũi một cái, chóp mũi nàng ngay lập tức ửng đỏ, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương. Mũ áo choàng lông rũ xuống đến tận mắt nàng, cảm thấy vướng víu khó chịu.
Nàng thực sự không hiểu, trời thì lạnh như thế này, sao Sở Mạc Vân Phong cứ nhất quyết lôi kéo nàng đi săn bắn. Nếu hắn muốn săn thì đi mà kêu thuộc hạ dưới trướng chơi cùng chứ.
"Mộc cô nương, cô nương khó chịu sao?"
Hoài Thanh bên cạnh cứ thế nàng khịt mũi nãy giờ, nghĩ nàng bị cảm lạnh. Nhưng khi hắn có lòng tốt hỏi, nữ nhân này lại kì quái lườm hắn. Hoài Thanh ngay lập tức đầu đầy hắc tuyến.
Đằng sau, ngựa của Tiết Vô Y đi tới bên cạnh.
"Mộc cô nương, nếu trong người cô nương thấy không khỏe, có thể uống viên thuốc bổ này của ta. Tiết mỗ đảm bảo thuốc này rất hiệu nghiệm."
Nói đoạn, Tiết Vô Y từ trong ngực lấy ra một lọ gỗ nhỏ, khi đổ ta thì có một viên thuốc đen sì. Hắn rất tự nhiên đưa qua mời nàng dùng.
Mộc Như Châu nhìn viên thuốc đen đen trong lòng bàn tay hắn, nàng nuốt nước bọt khó khăn, mỉm cười từ chối.
"Lòng tốt của Tiết thần y, ta đây xin nhận. Nhưng trong người ta thực sự rất khỏe, không có bệnh."
Tiết Vô Y nhìn tới nhìn lui gương mặt không có lấy chút khí sắc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-vo-tinh/958951/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.