Cả bầu trời bỗng chốc bao phủ trong màn sương trắng, tuyết nặng hạt đọng lại trên vai. Hạ Uông Chiêu thở hắt ra một tiếng, hơi nóng phả vào không gian lạnh lẽo, áp đi sự khó chịu trong lòng.
"Đã an táng tốt cho Biên tướng quân chưa?"
Người đứng sau nhanh chóng đáp: "Thần đã cho người đem thi thể tướng quân về nước Hạ rồi thưa điện hạ."
Hạ Uông Chiêu ngẩng đầu lên nhìn màn đêm, bông tuyết rơi xuống gò má hắn, rất nhanh tan thành nước. Hắn thất thần lúc lâu, đột nhiên nhớ đến công văn còn chưa xử lý xong, lại quay người đi vào trong lều. Vạt áo bào bất ngờ lay chuyển, từ bên trong rơi xuống đất một miếng ngọc bội xanh lam.
Thị vệ đứng sau giật mình, muốn cúi xuống nhặt đưa trả cho Thái tử, nhưng hắn chưa kịp làm thì Hạ Uông Chiêu đã nhanh hơn nhặt lấy. Thị vệ cảm thấy hình như bản thân hoa mắt, lúc Thái tử cúi xuống cầm miếng ngọc, ánh mắt người thoáng chốc lộ rõ ưu thương, đến cả ngón tay chạm vào ngọc bội cũng run lên nhè nhẹ.
Thị vệ không giấu nổi trong lòng co phần ngạc nhiên và khó hiểu. Tại sao một miếng ngọc bội giản đơn mà ở đâu cũng có thể mua lại khiến một vị Thái tử vốn cao ngạo có thể có vẻ mặt thương tâm như vậy.
_______________
Mộc Như Châu nhìn bàn rượu xa hoa trước mặt, nàng chậc lưỡi, khách sáo nói với người đối diện.
"Tứ hoàng tử, ngài không cần đối xử khách sáo như vậy với ta. Ta cứu ngài, ngài trả ơn ta bằng kim ngân châu báu, như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-vo-tinh/958949/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.