Yến tiệc được tổ chức ngoài trời, người tham dự đều là các đại thần chức cao vọng trọng, một số còn là thân thích của hoàng gia. 
Vừa tiến vào, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía nàng và hắn. Nguyên nhân vì sao chắc cũng chả cần nói nữa. 
Ngồi trên vị trí cao nhất là đế vương một thân hoàng bào chói lóa, bên cạnh là nữ nhân đội mũ phượng, chắc chắn là Hoàng hậu nương nương - mẫu thân của Sở Mạc Vân Phong. 
Sở Mạc Vân Phong đi tới, cúi thấp người hành đại lễ. 
"Nhi thần bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu." 
"Thần nữ bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương."_Nàng cũng theo hắn cúi người. 
Bên phía trên, tiếng cười có chút khàn khàn vang lên, đoán không nhầm thì người này đã bệnh lâu năm rồi. 
"Đứng lên đi."_Giọng nói không giấu nổi vui vẻ của hoàng đế vang lên. Hoàng hậu nương nương bên cạnh cũng nhìn hắn mỉm cười trìu mến. 
"Đa tạ ân điển của phụ hoàng." 
Mộc Như Châu theo hắn đến vị trí ngồi được xếp sẵn. Nàng ngồi bên cánh tay phải hắn. 
Nhìn quanh khách khứa đông đủ hết rồi, yến tiệc cũng bắt đầu ca múa. Tiếng đàn tì bà kết hợp với tiếng gõ trống hòa thành một khúc nhạc du dương, vũ nữ chân trần uốn lượn, tay áo rộng hết rũ lại phất lên, lúc ẩn lúc hiện đường cong mềm mại của nữ tử. 
Nàng không có hứng thú với mấy điệu múa này, nàng nghiêng đầu, thấy chỗ ngồi bên cạnh cách mình không xa trống người. Nhìn cách xếp ghế, chắc chắn người ngồi chỗ ghế trống kia thân phận không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-vo-tinh/958924/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.