Mộc Như Châu ngồi một lúc trên giường thì nhớ lại chuyện tối qua, không những thế còn nhớ rất chi tiết. Lúc đó cơ thể nàng say mèm nhưng lý trí vẫn khắc ghi cái cảm giác nó mang lại.
Nàng khó khăn nuốt nước bọt, nhắm mắt điều dưỡng tinh thần của mình. Lúc lâu sau, bụng dưới réo lên vì đói, nàng đành xuống dưới tìm đồ ăn.
Dù sao chuyện này cũng không phải lần đầu, nàng đương nhiên có thể vượt qua cú sốc này.
Đi được vài bậc cầu thang, nàng bỗng nghe thấy một tiếng nói vô cùng mềm mại ở dưới vang lên. Đưa mắt xuống nhìn thì thấy một nữ nhân vô cùng mỹ lệ đang ngồi nói chuyện với Sở Mạc Vân Phong.
Nữ nhân trên người tỏa ra khí chất đoan trang hiền thục, vừa uống trà vừa nhỏ nhẹ nói, ánh mắt nhìn người trước mặt vô cùng nhớ thương. Sở Mạc Vân Phong tuy từ đầu đến cuối chỉ đáp lại vài lời ngắn ngủi, nhưng rõ ràng sâu trong lòng hắn chính là yêu thương nữ nhân kia hết mực.
Nàng nhíu mày, cảm giác nữ nhân này hơi quen quen, hình như đã gặp rất lâu rồi thì phải.
"Mộc cô nương."
Hoài Thanh nhìn thấy nàng thì lên tiếng gọi. Cuộc nói chuyện giữa hai người kia bị gián đoạn, nữ nhân kia ngạc nhiên nhìn qua nàng. Lúc này, nàng rốt cuộc biết đã gặp được nữ nhân này ở đâu.
Chính là ở Tây Vực... là người mà biểu huynh Thác Bạt Dã nàng ngày nhớ đêm mong. Là tiểu công chúa duy nhất của Sở quốc - Sở Dao Tuyết.
Sắc mặt nàng lạnh xuống, không nhanh không chậm tới bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-vo-tinh/958922/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.