Mộc Như Châu ngáp một tiếng, lập tức phá vỡ bầu không khí uy trang, người của Sở Mạc Vân Phong đồng loạt quay qua nhìn nàng, nàng nheo mắt cười ngại ngùng.
"Xin lỗi chư vị, tại cả đêm qua tiểu nữ ngủ không đủ giấc..."_Nói đoạn nàng đá đá mắt về phía chủ tử họ: "...Việc này cũng không thể trách vương gia được, ngài ấy cũng vì quá cô đơn thôi."
Nháy mắt, không khí lặng thinh.
Sở Mạc Vân Phong vẫn vẻ mặt vô cảm. Nhưng đám người kia thì đã há hốc mồm tới mức không thể khép nổi miệng nữa. Hoài Thanh khó khăn nuốt nước bọt, hắn nhìn nữ nhân đang tạo dáng mệt mỏi kia, rồi lại quay sang nhìn vương gia.
Từ trước tới nay luôn biết vương gia tài giỏi, nhưng có thể cùng kẻ thù triền miên thì đúng là chuyện lần đầu xảy ra. Vương gia thế nhưng lại tìm niềm an ủi ở chốn non nước sơn thủy hữu tình.
Mộc Như Châu giả vờ uể oải, một tay che miệng ngáp lên ngáp xuống, một tay day day mi tâm trái. Ngứa mắt, Sở Mạc Vân Phong lên tiếng phá vỡ thế cục gượng gạo này.
"Đưa thuốc giải cho nàng ta."
Hoài Thanh bừng tỉnh khỏi đống suy nghĩ vu vơ, nghe giọng chủ tử không vui, hắn nhanh chóng lấy lọ thuốc ném tới chỗ nữ nhân. Mộc Như Châu chuẩn xác bắt được, nàng mở ra ngửi, mùi hương của dược liệu lập tức xộc vào mũi. Nàng nhoẻn miệng cười quyến rũ.
"Thuốc này là của Tiết thần y điều chế?"
"Phải."_Không hiểu vì đâu nữ nhân này biết, nhưng Hoài Thanh vẫn đáp lại.
Hắn đã nói vậy đương nhiên nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-vo-tinh/958910/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.