Chương trước
Chương sau
"Thực ra ta đến đây chỉ vì một thứ."
Lăng Thần nhìn sang chỗ khác gãi gãi mặt nói.Huyền Uyên ngạc nhiên liên tục lượn lờ chỗ Ảnh Đăng Yêu Linh lạnh nhạt nói
"Không nghĩ tới đường đường là Hỗn Độn Chi Thần mà lại có thứ khiến ngươi đích thân tìm đến vậy.Nếu như ngươi cần yêu linh thì đã bị thiếu niên kia lấy mất rồi."
Hắn chả biết nên nói sao đây nữa không lẽ cứ nói mình cần thân xác nàng sao.Sau một hồi trấn tĩnh tinh thần lại, hắn ngượng ngùng nói
"Ta đang cần một thứ giúp tăng cường thể xác trùng hợp hay nó lại vừa có ở đây nên ta cần....."
Nàng đã ở đây từ rất lâu rồi nhưng chưa hề nghe ngóng hay nhìn thấy có thứ gì giúp tăng cường thể xác.Bất quá khi nghĩ đến cái tên Hỗn Độn thì nàng dường như nhớ ra thứ gì đó ngạc nhiên nói
"Không lẽ thứ ngươi muốn chính xác là thân xác ta."
Hắn cười trong sự vô vọng thầm nghĩ chính mình sẽ bị tra tấn chia năm xẻ bảy các kiểu.Sau khi hấp thụ xong thân xác thì cơ thể sẽ thay đổi một chút, ngoại trừ ngoại hình thay đổi thì linh hồn người đó sẽ ở chung với thần thức và bị kiểm soát bởi chủ nhân của nó.
Chuyện như vậy ai mà dám đồng ý chứ.Nàng ngượng ngùng nhìn hắn chằm chằm nói
"Ta đồng ý.Ngươi cứ việc tiến tới hấp thụ ta đi."
"Huyền Uyên việc này còn liên lụy tới ngươi linh hồn của ngươi.Ngươi không cần phải gượng ép chính mình đâu."
Lăng Thần áy náy nói, chính nàng năm xưa là người đồng hành cùng nhau chinh chiến Ma Tộc.Có lần nàng từng thổ lộ tình cảm với hắn nhưng lúc đó hắn chỉ quan tâm đến việc tu luyện và Sáng Thế Nữ Thần nên không chấp nhận tình cảm đó.
Bản thân thật hèn hạ.
Vậy mà bây giờ lại nhờ cậy người ta.Huyền Uyên tỏ vẻ buồn rầu nói
"Linh hồn ta không thể nào chịu đựng được thêm được nữa rồi.E rằng sau 5 năm thì ta sẽ biến mất trong hư vô.Nhưng ngươi thì khác, ngươi có Hỗn Độn Đế Vương Pháp ngươi có thể giúp ta tồn tại trong thần thức của ngươi.Không ai nợ ai cả."
Lăng Thần đắn đo suy nghĩ một lúc liền nói
"Được vậy ta không khách sao."
Hắn quay sang nhìn Bỉ Bỉ Đông và Lăng Đông mỉm cười nói
"Các ngươi đợi ta ở đây.Ta đi một chút rồi quay lại."
"Phu quân hãy cẩn thận."
Bỉ Bỉ Đông nắm lây tay áo hắn lo lắng nói.Lăng Thần gật đầu bình tĩnh nói
"Yên tâm ta sẽ không sao đâu."
Huyền Uyên nhìn cảnh tượng này cau mày trong lòng thầm ghen tỵ vì cái gì mà được Hỗn Độn Chi Thần bảo vệ từng li từng tý.Lần đầu tiên nàng cảm thấy đố kỵ với một phàm nhân như vậy hờn dỗi nói
"Thần Đế mau lên đi.Ta không thích phải chờ đợi đâu."
"Ta chuẩn bị xong rồi tiến hành đi."
Lăng Thần nghiêm túc nói.Thân xác Huyền Uyên và hắn bỗng bay lên dung hợp thành một đạo cầu màu trắng.Gió bắt đầu thổi lên cuốn trôi từng hạt bụi trong hang động, mọi người lo sợ, có người chạy ra ngoài vì lo bảo toàn tính mạng có người ở lại chứng kiến quá trình này.
Lúc này trong tiềm thức Lăng Thần, hắn cảm nhận được Huyền Nữ Thiên Ngọc Thể và các huyết mạch đang cố gắng hợp lại thành một.Nhưng sức mạnh tiềm ẩn bọn chúng quá cao Huyền Nữ Thiên Ngọc Thể không thể nào chịu đựng được, chợt từ phía sau lưng có hai thân ảnh đang cố gắng truyền năng lượng.
"Thần Đế, ngươi mau nhanh lên đi.Ở bên ngoài đã trôi qua gần một canh giờ rồi đấy."
Huyền Uyên âm thầm một bên nhắc nhở.Lăng Thần cũng thừa biết nhưng sức mạnh này thực sự quá lớn, một mình hắn thì không cách nào ngưng tụ lại được.Chợt một bàn tay vươn lên kế bên hắn nói
"Ngộ Không ta đến giúp ngươi một tay."
"Huyền Trang, ngươi mau rời đi.Ta không chịu được rồi ngươi hẳn biết ta không phải là đồ đệ của ngươi.Ngộ Không chỉ là một sức mạnh nhỏ của ta mà thôi."
Hắn mệt mỏi nói, cố gắng giải thích để nàng có thể rời đi.Bằng không cả ba người vĩnh viễn không được siêu sinh, Huyền Trang nghe vậy mỉm cười gõ vào trán hắn một cái liền nói
"Ngộ Không, ngươi quên những gì ta đã từng nói rồi sao.Muốn trở nên mạnh mẽ hơn thì đừng bao giờ bỏ cuộc."
"Nữ nhân này chuyện như vậy mà cô ta vẫn còn bình tĩnh được sao."
Huyền Uyên lẩm bẩm nói ánh mắt ngạc nhiên nhìn linh hồn đang quấn lấy Lăng Thần.Nhớ lại chuyện tình cảm trước kia giữa nàng và hắn, đối với nàng thì đó là một kỉ niệm rất khó có thể quên đi.
Nhưng mỗi khi nhớ lại cảnh tượng bị hắn từ chối tình cảm.Nàng đau khổ không thôi trong đầu luôn có những suy nghĩ
Vì sao Thần Đế lại không thích ta.
Ta có chỗ nào không tốt sao.
.....
"Thần Đế không nghĩ tới trôi qua mấy vạn năm.Cứ tưởng ta sẽ quên được ngươi nhưng không.....ta lại càng ngày càng yêu ngươi nhiều hơn."
Huyền Uyên lẩm bẩm tự nói chuyện một mình.Lăng Thần đang nhức đầu về chuyện mấy cái huyết mạch, lúc trước nghe lời hệ thống cứ bảo hấp thụ đi không sao đâu mà giờ phải cố gắng đem mấy thứ này dung hợp lại.Hắn cắn răng chịu đựng cơn đau này thì thào nói
"Chết tiệt nó mạnh quá.Ta không chống cự được rồi."
"Xem ra không giúp ngươi không được rồi."
Huyền Uyên hất mái tóc dài óng mượt mình sang một bên ngượng ngùng nói.Nàng dùng toàn bộ thần lực hợp nhất tất cả huyết mạch lại với nhau.
Không hổ danh là thần lực khác xa hoàn toàn tiên lực, chỉ mấy chốc đã thành công dung hơp tất cả mọi thứ lại với nhau.
Cùng lúc đó, quả cầu ấy từ từ mở ra vô số hồn lực phát ra ngoài khiến cho mọi người nơi đây tăng vọt tu vi một cách nhanh chóng.Có ngươi từ Thanh Đồng nhất tinh bay thẳng lên Bạch Ngân Nhất Tinh.
Ai nấy đều mừng rỡ không thôi chỉ bỏ ra một tiếng đồng hồ mà tu vi bay như tên lửa vậy.Một thân ảnh chậm rãi bước ra, ánh mắt tựa như thiên lôi đầy mạnh mẽ dứt khoát, mái tóc đen dài ngang hông trông rất có sức hút, làn da trắng nõn và nhìn hoạt như mềm mại còn hơn cả mỹ nhân trong Quang Huy Thành.
Trên người toát ra một mị lực khiến cho người khác cảm giác chỉ muốn nhìn không thôi dù là nam hay nữ đều nhìn hắn với ánh mắt mê muội.Bỉ Bỉ Đông nhìn cảnh tượng này có chút không tin đây chính là nam nhân mình lập tức lên tiếng hỏi
"Phu quân, là huynh sao."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.