Chương trước
Chương sau
"Xong rồi đó, ngươi có cảm thấy đỡ hơn chưa."
Lăng Thần giả vờ lau mồ hôi trên trán tỏ vẻ mệt nhọc nói.TiếuNgưng Nhi mừng rỡ cuối cùng thì nàng đã có cơ hội để thay đổi cuộc đời rồi, vội vàng nắm lấy tay hắn cảm kích
"Cảm ơn ngươi đã giúp ta chữa bệnh cho ta."
Hắn vui sướng không nghĩ tới một đứa bé 12 13 tuổi vậy mà tay lại mềm mại đến mức như vậy, trong lòng suy nghĩ không biết nàng mà vuốt ve con c-c hắn thì sao nữa.Quay lại vấn đề chính hắn vội ho nhẹ một cái liền nói
"Cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân a.Mong ngươi đừng có thân mật ta quá mức."
Nàng nghe xong hai mắt nhìn kỹ tay của mình xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng lên nói
"Đúng.....Đúng nam nữ thụ thụ bất thân a."
"Ký chủ không nghĩ tới ngài còn cao cả đến vậy đó."
Hệ thống vụng trộm nhìn hắn cười cười nói.Lăng Thần hít một hơi sâu vào bình tĩnh thở ra, trong lòng vô cùng kích động thầm nghĩ
"Suýt chút nữa bại lộ rồi.Phải đề phòng với TiếuNgưng Nhi hơn mới được nếu để Đông Nhi biết được ta quen một người bằng tuổi với Lăng Đông thì nàng giết ta mất."
"Ngưng Nhi ngươi đang nghĩ gì vậy.Người đó là ân nhân vừa giúp đỡ ngươi đấy."
Tiếu Ngưng Nhi ngại ngùng cúi đầu xuống thi thoảng lén liếc lên nhìn hắn nhớ lại khoảng thời gian được hắn chữa trị.Trong tâm trí nàng giờ có một cảm xúc không rõ ràng, hắn muốn giúp đỡ cho nàng liền nói
"Sao ngươi không thử đổi công pháp tu luyện đi."
"Đổi, bộ công pháp của gia tộc ta có vấn đề sao."
Nàng trên đầu xuất hiện dấu chấm hỏi to đùng nghi hoặc nói.Lăng Thần nghe vậy ngạc nhiên nói
"Nói như vậy lẽ nào ngươi không biết thể chất của ngươi là gì sao."
Nàng lắc đầu không nói gì cả.Hắn đưa tay lên trán bất lực, đường đường là một thiên tài vậy mà lại chả biết thiên phú của mình là cái gì.Đợi mấy giây sau, hắn bình tĩnh tinh thần lại nói
"Năm ngày sau, nếu như ngươi có hứng thú thì ta sẽ chỉ cho ngươi tu luyện một chút."
"Được vậy....."
Tiếu Ngưng Nhi chưa kịp dứt hết lời thì hắn giật mình hoảng hốt nói
"Nãy giờ ta nói chuyện với ngươi quên mất Lăng Đông vẫn còn đang bị ốm rồi.Hẹn ngươi hôm khác nói chuyện đi."
"Đợi đã."
Nàng vươn tay định nói hết lời, hắn đã trở về rồi.Tiếu Ngưng Nhi nhìn về phương hướng hắn rời đi lẩm bẩm nói
"Hóa ra là người quen của Lăng Đông sao.Để ngày mai thử hỏi nàng một chút xem sao."
.......
"Chết rồi mải mê nói chuyện với Ngưng Nhi mà quên mất Lăng Đông đang bị trúng độc ở nhà chứ."
Lăng Thần vội vã dùng toàn bộ tốc độ chạy thẳng về phía trước bàn thờ.Nếu là lúc trước khi còn là phàm nhân thì tốc độ này đủ để hướng chào với ông bà tổ tiên rồi, chưa đầy một phú hắn đã về tới nhà.Vội vã làm chén thuốc làm giải tỏa căng thẳng nhẹ nhàng cho Lăng Đông vài muỗng thuốc rồi tiếp tục canh chừng các nàng.
Sáng hôm sau, Lăng Đông thoải mái ngồi dậy định nói "cảm thấy thoải mái quá" thì Lăng Thần đang chăm chú nhìn.Nàng đỏ mặt xấu hổ nói
"Phụ thân, ta lại để người lo lắng rồi."
Hắn thấy nàng đã bình phục hơn phân nửa rồi nên cảm thấy yên tâm được phần nào rồi, liền bình tĩnh nói
"Không có gì đâu, chuyện này cũng là lỗi của ta.Ngươi mau chóng thay đồ chuẩn bị đi học đi."
Nói xong hắn lập tức đi ra khỏi phòng, Bỉ Bỉ Đông cũng đứng bên ngoài khuôn mặt nghi hoặc có chút lạnh lùng hỏi
"Phu quân, nàng xảy ra chuyện gì sao."
"Kể ra thì dài lắm.Chúng ta đừng nói chuyện này nữa."
Lăng Thần nhìn nàng chậm rãi nói.Nàng thừa biết là có chuyện gì nhưng không hiểu vì sao hắn lại không cho nàng biết, bất quá nàng im lặng nếu đã hắn không nói gì thì tức là chuyện này vẫn đang trong tầm kiểm soát.Đợi sau khi Lăng Đông rời đi liền bắt tay làm việc thôi, sử dụng nhiều điểm trong hệ thống quá nhiều cũng không tốt mặc dù đã mua rất nhiều lần.
Tiền ở Yêu Thần Ký quá nhiều rồi vậy mà ngươi chỉ toàn sử dụng điểm của hệ thống như vậy được sao.
Đương nhiên là không rồi, đống tiền này đủ để đốt cho mùa đông này đỡ rét luôn cũng được đấy chứ.Lăng Thần vừa mở tủ sắt ra, một đống tiền bay thẳng vào mặt, hắn lẩm bẩm nói
"Nên dùng mấy thứ này làm gì đây."
Phát cho người nghèo.....ai rảnh làm gì có chuyện một vị thần lại bao dung chứ, cuộc đời mà chỉ có cho không thì sao gọi là cuộc đời thà chết luôn cho rồi chứ sống làm beep gì.
Hắn mới nhớ ra ở ngoài đường có gốc dược thảo gì đó nhưng người dân không biết làm cái gì cả vừa hay có thể dùng nó chế luyện một ít đan dược.Hắn liền tạo ra 10 tên phân thân chạy đi mua toàn bộ Tử Lam Thảo, Bỉ Bỉ Đông thì phụ giúp làm những món ăn cho mấy tên phàm nhân kia.
Mặc dù có chút không muốn làm nhưng cái thế giới này người có sức mạnh, quyền lực, gia thế mới có thể tồn tại được.Dù ở đâu cũng giống như vậy, chỉ cần ngươi có tiền có thể sai khiến người khác làm theo mọi mệnh lệnh.Chỉ một tiếng sau, các phân thân đã đem hơn mấy túi Tử Lam Thảo về nhà, mọi người ngạc nhiên tưởng có món gì mới ai ngờ.....
vừa mới nhìn Tử Lam Thảo lập tức quay đầu chạy đi.Chỉ là một món rau tầm thường sao có thể sánh vai được mấy món mà Lăng Thần nấu được chứ.Hắn ngạc nhiên không nghĩ tới công dụng của dược thảo này lại quý giá vô cùng.
Nếu biết cách điều chế thì có khả năng gia tăng dược liệu từ đan dược cấp 1 đến cấp 3 không thành vấn đề.Hắn không muốn để người khác tò mò vì sao bản thân lại muốn thứ này hơn nữa đó là một số lượng lớn, không nói nhiều lập tức vung tay đem nó giấu bên trong hệ thống.
"Mẫu thân người đó vừa làm ảo thuật sao."
Một cô bé ngồi bên cạnh nắm lấy áo mỹ phụ ngồi bên cạnh hỏi.Nàng gật đầu mỉm cười nói
"Đúng vậy a, người đó vừa làm ảo thuật đấy."
"Ta cũng muốn làm."
Cô bé đó hớn hở nói.Vị mỹ phụ đó đau đớn bởi thân phận chính mình là một thường dân, mà thường dân làm gì có cơ hội trở thành cường giả như bao người khác.Nàng thừa biết người vừa cất đống Tử Lam Thảo đó chính là một cường giả chân chính.
Vì thứ mà Lăng Thần vừa mới cất đi chính là Nhẫn Giới Trữ, chỉ có người sở hữu linh hồn lực mạnh mẽ mới có thể sử dụng được.Lăng Thần chú ý đến cô bé này liền đem hai dĩa thức ăn lên mỉm cười nói
"Ngươi có muốn tu luyện trở thành cường giả không."
Cô bé vui vẻ định trả lời thì mỹ phụ ngồi bên cạnh vội vã nói
"Không cần đâu thưa ngài.Bọn ta chỉ là thường dân không xứng với ngài."
Hắn nhìn chăm chăm vào vị mỹ phụ này khuôn mặt càng ngày ngạc nhiên.Hóa ra phu quân nàng mất sớm khi chinh chiến với yêu thú bên ngoài, nàng một mình phải chăm sóc con của nàng.Mỗi ngày đều bị những kẻ khác xem thường nên dần dần cảm thấy tự ti và đau khổ.Hắn dùng kỹ năng mê hoặc bình tĩnh nói
"Ngươi không cần phải lo lắng.Nếu ngươi đã nhận ra ta là người tu luyện chứng tỏ ngươi có mắt nhìn người hơn so với đám người kia."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.