Bỉ Bỉ Đông ngồi bên cạnh phu quân đang bất tỉnh với vết thương trước ngực của hắn vuốt nhẹ mái tóc mượt mà, nhớ lại những kỷ niệm tươi đẹp trước kia của mình cùng với hắn, khoé mắt chảy dòng lệ ướt đẫm gò má trông không khác gì tiên nữ động lòng phàm vậy nói
"Chủ nhân huynh không phải nói với thiếp là luôn bảo vệ chúng thiếp sao.Huynh hãy mau tỉnh lại đi, thiếp chỉ mong được sống cùng với huynh và các nàng là đủ rồi."
"Huynh ấy chưa tỉnh lại sao."
A Ngân buồn bã nói trong đầu nhớ đến người đã từng cứu mạng mình khi đi hiến tế cho người đàn ông mình từng yêu.Kết quả thì sao.Biệt tăm biệt tích suốt mấy năm trời không hề đến thăm dù chỉ một lần, đã thế Đường Tam lại bị đoạt xá và sống thanh thản ngoài kia.Chúng nữ ai nấy đều buồn rầu không biết nên làm thế nào đây thì một âm thanh vang lên khiến các nàng giật mình
"Đồ ngốc ta đã nói rồi ta phải trở nên mạnh mẽ hơn để có thể bảo vệ được nàng chứ."
"Phu....Phu quânnnnnn."
Chúng nữ khóc oà ra chạy tới ôm lấy hắn vui vẻ nói.Hắn mỉm cuời sờ đầu mỗi người một cách hết sức ôn nhu, trải qua 1000 năm mới biết được các nàng mới thực sự là nguồn động lực giúp hắn vượt qua thử thách kia.Bỉ Bỉ Đông sung sướng nói
"Rốt cuộc huynh xảy ra chuyện gì vậy.Sao lại ra nông nỗi này."
"Ta chỉ tiếp nhận truyền thừa thôi.Không cần lo lắng đâu."
Lăng Thần nở nụ cười khiến cho mọi người yên tâm hơn mọit chút.Minh Nguyệt cười nói
"Chúc mừng huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-van-gioi/1705772/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.