Chương 902 
 Con sói nhỏ kêu vài tiếng rồi chạy ra bãi đất trống. 
 Nhận ra rằng đó chỉ là tiếng kêu của một con sói nhỏ, vài tiếng cười và chửi rủa vang lên từ chòi canh gác, rồi đèn tắt. 
 Toàn bộ nơi này lại một lần nữa chìm vào bóng tối. 
 Tần Thiên thở phào nhẹ nhõm, nói: “Chú Tàn, Thôi Minh, Trúc Diệp Thanh.” 
 “Các ngươi vòng qua các vị trí khác, tôi đi hướng chính diện, chờ một lát, chúng ta cùng xông vào từ bốn phía.” 
 “Có lẽ trong tay, bọn chúng có vũ khí hạng nặng. Tốt nhất là không cho chúng có thời gian cầm vũ khí.” 
 “Lão Mã, anh và Vô Thường có trách nhiệm canh giữ cửa trước và cửa sau.” 
 “Nếu có người đi ra, trực tiếp g iết chết.” 
 “Thiết Ngưng Sương, chị Mai, A Tân, Lang Trung và Thiết Tí, mọi người hỗ trợ phía sau và tuỳ cơ hành sự.” 
 “Hành động!” 
 Tàn Kiếm, Thôi Minh và Trúc Diệp Thanh lập tức lùi lại và đi vòng sang các hướng khác. 
 Tần Thiên hít thở sâu, ra khỏi chỗ ẩn nấp, đi thẳng về phía cửa chính. 
 Con chó lại sủa. 
 Hắn nghe thấy tiếng động phát ra từ chòi canh gác. 
 Một chùm sáng mạnh chiếu tới. 
 Tần Thiên đứng trong ánh sáng, lộ ra nụ cười rạng rỡ, sau đó, làm một cử chỉ. 
 Trong không khí vang lên tiếng đạn bắn. 
 Những người trong chòi canh chưa kịp phát ra âm thanh thì đã bị Đào Phương nhắm bắn vào đầu. Nòng súng có bộ giảm thanh nên không phát ra âm thanh gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-lenh/3362020/chuong-898.html