Mặt Tần Thiên trong nháy mắt trầm xuống.
Hắn hận nhất là những người động một chút là coi mình hơn người khác, đi dạo phố cũng phải nhường cho những người gọi là ‘khách quý’ này.
“Cút ngay!" Một người đàn ông rung niên tiện tay vung lên quát lớn.
Người đàn ông trung niên vừa dứt lời thì thấy một luồng khí đập về phía ông ta.
Ông ta phản ứng nhanh, lui về sau ba thước. Cảm giác luồng khí vừa rồi đã biến mất, ông ta thở dài một hơi.
Đột nhiên, sắc mặt ông ta lại tối sầm.
Luồng khí kia rõ ràng đã biến mất, nhưng giờ lại xuất hiện ở bên phải ông ta.
Thình thịch thình thịch.
Thân hình cứng chắc của người đàn ông trung niên trong phút chốc bị lật nhào.
Người đàn ông trung niên trợn mắt há hốc mồm, nhất thời nói không ra lời.
Tần Thiên lười nhác không để ý đến ông ta, như chưa xảy ra chuyện gì, đẩy Tô Tô đi đến.
Trong không khí, có một mùi ngọt nhàn nhạt.
Tần Thiên phát hiện, hình như Tô Tô bị mùi hương này hấp dẫn, ánh mắt cô nhìn chăm chú về phía gian phòng phía trước.
Hắn vội vàng đẩy Tô Tô đi vào gian phòng đó.
“Cậu không thể qua đó!”
Người đàn ông trung niên kịp phản ứng lại, rống giận một tiếng tiến lên ngăn lại.
Thân hình tráng kiện tựa như một con hổ báo, tay cứng như thép móc tới cổ Tần Thiên.
Trong phòng có người mà ông ta cần bảo vệ.
Mà Tần Thiên mới vừa bày ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-lenh/2793682/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.