Tần Thiên không để ý đến Tô Văn Thành nữa, xoay người nhìn Tô Bắc Sơn: "Ông rất thích bức tranh này sao? Lại đây lấy đi.”
“Được!" Tô Bắc Sơn kích động đi tới.
Ông ta cho rằng chỉ cần đạt bút tích thật vào tay, những thứ khác đều dễ nói.
Ông ta đi tới trước mặt Tần Thiên, kích động vươn hai tay định cầm bức tranh nhưng ai ngờ....
Hai tay Tần Thiên nhẹ nhàng xé bức tranh làm đôi.
Nhìn thấy bức tranh hoàn mỹ bị xé ra làm hai ở trước mặt, niềm vui trong mắt Tô Bắc Sơn đã biến thành nỗi sợ hãi vô cùng.
Tần Thiên, vậy mà xé nát bức họa này!
“Thằng khốn, mày muốn làm gì? Mau dừng tay!”
Khóe mắt Tô Bắc Sơn như bùng lửa, trong cơn phẫn nộ, ông ta đưa tay ra cướp.
"Đây là tranh thật, chỉ có điều ông cảm thấy ông xứng sao?"
Tần Thiên cười lạnh một tiếng, hai tay xoa xoa, giương lên không trung.
Một bức tranh hoàn mỹ, biến thành từng mảnh nhỏ giống như mưa hoa, rơi lả tả khắp người Tô Bắc Sơn.
Hình ảnh rất đẹp.
Nhưng ở trong mắt mọi người giống như phim kinh dị.
Tất cả đều mở to mắt, há hốc mồm, không nói nên lời.
Mà Tô Bắc Sơn, ông ta đứng ở giữa ‘mưa hoa’ điên cuồng gào thét.
Nhìn bộ dáng chật vật của ông ta, trong mắt Tần Thiên ra vẻ châm chọc.
Hắn chuẩn bị bức tranh này, vốn là muốn xem thái độ của Tô Bắc Sơn.
Nếu như lão già này có ý hối cải,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-lenh/2793669/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.