Dương Ngọc Lan giống như bị điện giật, rút tay về.
Bà nghiêm túc nói: "Viện trưởng Lục, xin anh lịch sự một chút!”
“Tôi muốn tìm cơ hội chữa bệnh cho con gái của tôi, nhưng mà chúng tôi không phải trà trộn vào mà là đường đường chính chính đi vào!”
Không ngờ Dương Ngọc Lan đã nghèo túng đến bước này lại còn dám cự tuyệt ông ta, Lục Tân Kiến giận giữ cắn cắn răng nói: "Mụ đàn bà thối, đừng không biết điều!”
“Nói cho bà biết, các cô gái trẻ muốn nhào vào lòng tôi còn nhiều lắm, tôi có thể coi trọng bà, thì nên vui mừng mới phải!”
“Còn tưởng mình là phu nhân quyền quý sao?”
“Chỉ cần bà đồng ý đêm nay đi theo ông đây, thì tất cả vinh hoa phú quý bà sẽ không thiếu thứ gì!”
"Nếu như không đồng ý, tin không chỉ cần tôi nói một câu, bà và đứa con gái tàn tật này sẽ bị đuổi ra ngoài?"
Dương Ngọc Lan có chút luống cuống không biết làm xong, nghe xong lời này, tuy rằng muốn tát cho ông ta vài bạt tai nhưng lại không dám.
Thấy bà không nói lời nào, Lục Tân Kiến cho rằng Dương Ngọc Lan đã đồng ý cho nên càng thêm đắc ý.
Ông ta lấy ra một tờ giấy chứng nhận, khoe khoang nói: "Nhìn xem đây là cái gì?"
Dương Ngọc Lan nhìn thấy trên giấy chứng nhận viết, ủy viên tổng hội y học Trung Hoa ở Long Giang, bà không ngờ Lục Tân Kiến lại trở thành ủy viên của tổng hội y học, cho nên sợ hãi nói không nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-lenh/2793652/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.