“Đúng vậy!” 
Tô Văn Thành cắn răng, nói: “Cô ấy tên là... Liễu Thanh Ngọc!” 
“Liễu tổng, cô nói xem có phải rất có duyên với cô không?” 
Liễu Thanh gật đầu. Mặc dù cô ấy là một nữ cường nhân, nhưng có người phụ nữ nào lại không có cảm xúc cơ chứ? 
Đặc biệt là khi nghe một câu chuyện tình yêu buồn như vậy. 
“Anh Tô, nếu anh đã đặc biệt nghiên cứu ra loại thuốc bôi này vì người yêu Liễu Thanh Ngọc của anh, vậy tại sao bây giờ anh lại đem nó ra đây?” 
“Anh đang chuẩn bị công khai nó với mọi người sao?” 
Tô Văn Thành giả vờ hối hận. 
“Tôi cũng không muốn!” 
“Đây cũng là nguyên nhân tại sao Thanh Ngọc qua đời lâu như vậy rồi, mà tôi vẫn giữ bí mật về thuốc bôi này. Bởi vì tôi không thể vượt qua rào cản trong lòng đó.” 
“Tôi muốn Thanh Ngọc Cao trở thành thứ thuộc về riêng Thanh Ngọc. Ngay cả khi cô ấy đã đi đến thiên đường.” 
“Cho đến cách đây không lâu, tôi đã đến thăm mộ cô ấy. Mẹ cô ấy đã đưa cho tôi di vật của cô ấy. 
“Đó là một cuốn sổ tay.” 
“Bên trong ghi lại từng chút một về cuộc sống của cô ấy. Lúc đó tôi ôi mới phát hiện ra hóa ra cô ấy là một cô gái rất sẵn lòng chia sẻ.” 
“Trong nhật ký của cô ấy, câu được nhắc đến nhiều nhất là: Vui một mình không bằng mọi người cùng vui.” 
“Tôi đã bị lay động. Tôi cảm thấy một sản phẩm tốt như Thanh Ngọc Cao, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-lenh/2793574/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.