“Cái đó, Tần tiên sinh…” 
Quách Thần nhận thức được gì đó, muốn cứu vãn. Nhưng, đã muộn. 
Xa xa, một người trung niên mập mạp đang gầm gừ lao đến. 
“Quách Thần, đồ chó không có mắt này, rốt cuộc cậu con mẹ nó đã đắc tội với nhân vật tai to mặt lớn nào!” 
“Đích thân lão tổng gọi điện tới hỏi, nói rằng nếu không thể khiến cho quý nhân hài lòng thì sẽ đuổi cả ông đây đấy!” 
“Cậu nói rõ ràng cho ông!” 
“Mã tổng!” Nhìn thấy người đến lại là lãnh đạo trực tiếp của mình, chân Quách Thần mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống. 
Bây giờ, anh ta rốt cuộc đã hiểu, Tần Thiên là nhân vật tai to mặt lớn mà anh ta không thể đắc tội. 
“Tần tiên sinh, tôi sai rồi!” 
“Tôi mắt chó nhìn thấp, tôi có mắt mà không biết Thái Sơn, xin ngài thứ lỗi!” 
“Khó khăn lắm tôi mới có được công việc này, xin đừng sa thải tôi!” 
Giọng nói nghẹn ngào, lần này hai chân mềm nhũn, thật sự quỳ xuống. 
Gia đình anh ta cũng kinh doanh nhỏ, ở trong mắt những người bình thường cũng xem như là gia đình giàu có. 
Nhưng, mỗi cây mỗi hoa; mỗi nhà mỗi cảnh. Có trời mới biết, bởi vì tình hình thay đổi, việc kinh doanh của họ đã rỗng ruột từ lâu. 
Lần này, anh ta từ Cambridge trở về, gia đình đã dùng số vốn cuối cùng để cầu xin ông nội nói với bà nội, mới để anh ta ngồi được vào vị trí quản lý của trung tâm thương mại Ức Đạt. 
Ức Đạt là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-lenh/2793552/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.