"Thác bản này cuối thời minh đầu nhà Thanh xin tặng cho ông." 
Tần Thiên mỉm cười đưa một cuộn màu vàng cổ xưa cho Dương Đức Quang. 
Cái gì? 
Thác Bản Thạch Cổ Văn? 
Dương Đức Quang đúng là khó có thể tin vào mắt mình. 
Một cuộn giấy vàng này, ở trong mắt người bình thường, ngay cả làm giấy vệ sinh cũng không xứng, không có bất kỳ giá trị gì. 
Nhưng đối với một nhà nghiên cứu Hán ngữ cổ như Dương Đức Quang, đó là kho báu vô giá! 
"Tần Thiên, chắc là cậu sẽ không làm giả để lừa gạt ông cụ chứ?" Dương Lâm ở bên cạnh cười khẩy nghi ngờ hỏi. 
Dương Đức Quang cũng có chút nghi ngờ, nhưng lúc ông run rẩy giơ tay nhận lấy, liếc mắt một cái đã nhìn ra, đây là vật phẩm quý giá hàng thật giá thật. 
Trong lúc nhất thời, dĩ nhiên không biết nên nói cái gì. 
Tần Thiên thò tay vào trong bọc bưu kiện, tiếp tục lấy đồ ra ngoài. 
"Bà ngoại, nghe mẹ cháu nói, bà là một chuyên gia địa chất, đặc biệt thích sưu tầm các loại đá quý. Bởi vì bà cho rằng những viên đá đó là món quà bí ẩn nhất của thiên nhiên.” 
"Chiếc nhẫn này tặng cho bà." 
Hắn mỉm cười đưa một chiếc nhẫn khảm nạm phỉ thuý to bằng móng tay cho Tằng Hồng Tụ. 
"Đây là phỉ thuý?" Tằng Hồng Tụ kinh ngạc há hốc miệng, nhất thời không dám đi đến nhận lấy. 
Tần Thiên cười nói: "Bà ngoại đúng là người trong nghề. Vì vậy xin bà hãy nói cho chúng cháu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-lenh/2793543/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.