“Tiết Nhân, anh chơi tôi?”
“Anh tiếp cận tôi chỉ vì muốn có được Tô Tô?!"
Tô Nam tức giận chất vấn.
Tiết Nhân ôm Tô Nam vào trong ngực, nói: "Em yêu, ả đàn bà kia làm sao có thể so sánh với em được?”
"Chẳng qua em cũng biết đàn ông đều có tâm lý tò mò."
"Tôi chỉ là muốn nhìn xem cái giày rách này rốt cuộc có bản lĩnh gì, nghe nói rất nhiều ông lớn trong giới kinh doanh Long Giang đều bị cô ta chơi đùa.”
"Kể cả hội trưởng Thiết Lâm Phong của thương hội."
"Thật đấy. Chỉ cần em giúp tôi thỏa mãn mong muốn này, cho dù một lần thôi cũng được, tôi sẽ cưới em vào cửa để cho em làm thiếu phu nhân của nhà họ Tiết.”
"Thế nào?"
Tô Nam động lòng.
Hiện tại Tiết Nhân là cây rơm cứu mạng cuối cùng của cô ta, chỉ cần bắt được anh ta vậy thì cô ta có thể niết bàn trọng sinh.
Nếu như không bắt được thì đời này nhất định sẽ bị gia tộc xem thường, vĩnh viễn không cách nào xoay người.
Cô ta đi theo Ngô Phi năm năm cho nên rất hiểu tính tình của kiểu công tử bột này.
Nói cách khác, muốn làm thiếu phu nhân nhà giàu thì phải có suy nghĩ cho phép chồng mình trêu hoa ghẹo bướm, có tình nhân ở khắp nơi.
Hơn nữa, một là vì có được Tiết Nhân, hai là muốn trả thù Tô Tô và Tần Thiên.
Tô Tô, không phải cô giả bộ thanh cao lắm sao?
Tần Thiên, không phải hắn kiêu ngạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-lenh/2793485/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.