"A!"
Bị một cái khoá thép của dây nịt đánh trúng phần dưới cơ thể, Tiết Nhân ngay lập tức cảm thấy choáng váng.
Anh ta còn cảm thấy hình như bản thân đã nghe thấy một âm thanh nứt gãy.
Vô cùng đau nhức không có gì sánh bằng, làm cho anh ta phải lấy hai tay che lại, cuộn mình như một con tôm.
Nhưng mà đối với Tần Thiên chỉ mới bắt đầu trừng phạt.
Hắn rót nội lực vào trong dây nịt, lực khống chế vô cùng chuẩn xác bảo đảm sẽ không để Tiết Nhân xỉu.
Hắn muốn Tiết Nhân phải chịu đựng cơn đau không có gì có thể so sánh này ở trạng thái tỉnh táo.
Dây nịt lại bay lên giống như một âm hồn bay múa rơi xuống trên người Tiết Nhân.
Ba!
Bốp bốp!
Theo từng tiếng kêu thảm thiết đau thắt tim gan.
Tiết Nhân ngã xuống đất, ngay cả đầu ngón tay cũng không có cách nào cử động được.
Bởi vì xương cốt cả người anh ta gần như đều bị quất gãy nát.
Bề ngoài anh ta vẫn là một người đàn ông hoàn hảo, nhưng nếu như loại bỏ lớp da này thì chính là một bãi thịt nát, loại bỏ lớp thịt thì chính là một đống xương vụn.
Làm xong hết, Tần Thiên ngẩng đầu nhìn camera ở góc phòng, cười lạnh lùng nói: "Người nhà họ Tiết nhìn cho rõ, tao là Tần Thiên.”
"Tao đang chờ tụi mày tới tìm tao báo thù."
Bên ngoài, tuy tất cả người nhà họ Thiết đều đã rời đi, nhưng trước khi đi đã trói chặt tay chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-lenh/2793478/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.