🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Hừ, chị mới phát tình đấy!”

“Chị suốt ngày nghĩ đến đàn ông!” Liễu Như Ngọc vội vàng phản công, che đậy sự hoảng hốt của mình.

Chị Vinh cười nói: “Chị nghĩ đến đàn ông thì làm sao? Chị đâu có phủ nhận.”

“Ngược lại là em, người tình trong mộng quốc dân của chị.” Chị Vinh trêu chọc nói: “Tuổi cũng không còn nhỏ nữa, khi nào mới yêu đương lần đầu tiên hả?”

Liễu Như Ngọc đỏ mặt mắng: “Chị đây là đang khuyến khích em yêu đương sao?”

“Nếu em thật sự yêu đương, chị có thể chịu đựng được?”

Chị Vinh cười nói: “Vậy thì chịu không nổi!”

“Ngôi sao lớn của tôi ơi, hình ảnh trong mắt công chúng của chúng ta là ngọc nữ trong sáng. Một khi bị công khai tình yêu sẽ có phiền phức lớn.”

Không biết nghĩ đến cái gì, Liễu Như Ngọc có hơi im lặng.

Chị Vinh vội kéo tay cô, nói: “Những điều chị nói đều là suy nghĩ cho sự nghiệp của em. Nhưng chị biết tính cách của em.”

“Em yên tâm, chị tuyệt đối sẽ không dùng sự nghiệp để cố tình làm khó dễ tình cảm của em.”

“Chỉ cần em có người yêu, em hoàn toàn có thể tận hưởng một tình yêu ngọt ngào. Chỉ có điều, tạm thời đừng công khai là được.”

“Chị nói, chắc em sẽ không thật sự có người yêu rồi chứ?”

“Cậu ta là ai?”

Không đợi Liễu Như Ngọc trả lời, chị ta giống như phát hiện ra một lục địa mới, nói: “Đệch!”

“Chắc sẽ không phải là cái tên gặp ở Milan lần trước chứ?”

“Không được, tuyệt đối không được!”

“Tên đó hoàn toàn không xứng với em!”

“Nếu em muốn tìm, hoặc là con ông cháu cha, hoặc cũng phải là đại gia hàng đầu chứ.”

Nghĩ đến lần trước từ Milan trở về, Liễu Như Ngọc thường ngẩn ngơ mất tập trung, thỉnh thoảng còn bất chợt cười khúc khích một mình.

Chị Vinh như đối mặt với kẻ thù.

“Chị đừng nói bậy, em không có!”

“Em với Tần tiên sinh chỉ tình cờ gặp nhau, đã không liên lạc nữa rồi.”

Liễu Như Ngọc chuyển chủ đề, quan tâm nói

“Nói mau, chị đi mời ông cụ Vương Bá Niên của hiệp hội y học thế nào rồi?”

“Ông ấy có đồng ý đến khám bệnh cho gia gia không?”

Chị Vinh thở dài nói: “Ông cụ Vương là chủ tịch hiệp hội y học, luôn được gọi là thần y, quan lại quyền quý tìm ông ấy khám bệnh đều chen vỡ cửa đấy.”

“Chị đã nhờ rất nhiều quan hệ, cuối cùng mới gặp được ông ấy.”



“Như Ngọc, em phải có tâm lý chuẩn bị.”

Trong lòng Liễu Như Ngọc lộp bộp, thấp giọng nói: “Chị nói đi.”

Chị Vinh thấp giọng nói: “Bệnh tình của ông cụ, chị đã nói kỹ càng chi tiết cho Vương Bá Niên. Cũng đưa cho ông ấy xem những phiếu kiểm tra kia.”

“Ông ấy nói thế nào?”

“Ông ấy nói, theo như phương pháp điều trị thông thường thì quả thực không cứu được. Cũng chỉ được mười ngày nửa tháng mà thôi.”

Mắt của Liễu Như Ngọc lập tức đỏ hoe. Mặc dù đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng, ai không ôm một chút hi vọng chứ?

Khoảnh khắc này, nghe Vương Bách Niên một chuyên gia y học nói như vậy chẳng khác nào cuối cùng nhận bản án tử hình.

Chị Vinh ôm vai Liễu Như Ngọc, đưa khăn giấy cho cô lau mắt, dịu dàng nói: “Chị biết, ông cụ có ơn với em. Lại nhận em làm cháu gái nuôi.”

“Những năm này, mặc dù ông ấy không trực tiếp ra mặt, nhưng nếu không có quan hệ của ông ấy thì con đường ngôi sao của em cũng sẽ không suôn sẻ đến vậy.”

Liễu Như Ngọc nghẹn ngào nói: “Ông ấy chính là gia gia ruột của em! Là người thân thiết nhất đời này của em!”

Chị Vinh an ủi nói: “Chị biết.”

“Cho nên lúc đó, chị đã kiên trì cầu xin Vương Bá Niên, cho dù thế nào, có thể đích thân đến khám được không.”

“Ông cụ Vương nói, người sống trên đời có ai sẽ không chết?”

“Có đôi khi, chết cũng là một loại giải thoát. Nên buông xuống thì phải buông xuống.”

Liễu Như Ngọc lau mắt, cắn răng nói: “Không được!”

“Em không cam lòng!”

“An gia gia là người tốt như vậy, làm sao có thể không sống lâu được chứ. Em lại nghĩ cách khác!”

“Chị Vinh, chị ra nước ngoài tìm xem có thể tìm được phương pháp điều trị tiên tiến nào không. Cho dù… cho dù có thể kéo dài tuổi thọ thêm vài năm cũng được.”

“Chị yên tâm, tiền không phải vấn đề!”

Chị Vinh trừng mắt nhìn Liễu Như Ngọc: “Bây giờ em còn có tiền sao?”

Liễu Như Ngọc cắn răng nói: “Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho gia gia thì em có thể làm bất cứ chuyện gì.”

“Em có thể làm giám khảo tuyển chọn tài năng, đi quay phim truyền hình, phim mạng, tham gia gameshow, thậm chí nhận trở thành người phát ngôn thương mại.”

“Chỉ cần kiếm tiền đều được cả, chị đi sắp xếp đi!”

Chị Vinh thở dài, nói: “Đứa trẻ ngốc nghếch.”

“Em cảm thấy, An lão gia tử là người thiếu tiền?”

Liễu Như Ngọc không nói chuyện.

“Nhưng mà…” Chị Vinh nhíu mày nói: “Sau khi Vương Bá Niên biết An lão gia tử sống ở tỉnh thành phía Nam, vẻ mặt có hơi khác thường.”

“Chị cố gắng cầu xin, ông ta chỉ nói một câu.”

“Lời gì?” Liễu Như Ngọc vội hỏi.



“Ông ta nói gì, An lão gia tử ở cùng với Rồng, nếu không nên chết thì đương nhiên Rồng sẽ ban phúc cho ông ấy.”

“Lão già này, chắc không phải là kẻ lừa đảo đấy chứ. Cái gì mà Rồng hay không Rồng, đây không phải là nói linh tinh sao.”

Liễu Như Ngọc nói: “Ông ta còn nói gì không?”

“Chị Vinh chị từ từ nghĩ.”

“Chị nhớ ra rồi!” Chị Vinh nói: “Lúc chị sắp đi, ông ta còn nói một câu. Tôi bó tay với căn bệnh này.”

“Nhưng, bàn tay ma quỷ của Tần Vương, thiên hạ vô song.”

“Chị hỏi ông ta bàn tay ma quỷ của Tần Vương là gì, ông ta cũng không nói nhiều thêm một câu.”

“Ông ta nói, hôm nay đã nói đủ nhiều rồi. Phần còn lại phải xem cơ duyên của chúng ta và bệnh nhân.”

Liễu Như Ngọc lẩm nhẩm nói: “Bàn tay ma quỷ của Tần Vương, thiên hạ vô song… Chắc chắn ông cụ Vương đang gợi ý cho chúng ta điều gì đó.”

“Còn cái gì ở cùng với Rồng, thần long ban phúc…”

“Chị Vinh, có phải ông cụ Vương nói là chỗ An gia gia ở có cao nhân ở không?”

“Chỉ cần chúng ta tìm được cao nhân đó, thì có thể chữa khỏi bẹnh cho gia gia?”

“Chắc chắn là thế!”

“Bàn tay ma quỷ của Tần Vương, chính là manh mối ông ấy cho chúng ta. Mau đi thôi, bây giờ chúng ta đi tỉnh Nam.”

Chị Vinh bất đắc dĩ nói: “Đây không phải là mò kim đáy bể sao!”

Nhưng, chị ta biết tình cảm của Liễu Như Ngọc với An gia gia, biết rằng Liễu Như Ngọc sẽ không từ bỏ bất kỳ hi vọng nào.

Chị ta cũng chỉ có thể vội vàng thu dọn hành lý, sắp xếp hành trình.

Chị ta có thể trở thành người quản lý theo sát bên cạnh thiên hậu cấp ngôi sao Liễu Như Ngọc này, cũng là do năm đó An lão gia tử sắp xếp.

Có thể nói, An lão gia tử cũng đối xử tốt với chị ta.

Từ tận đáy lòng, chị ta cũng rất hi vọng sẽ có một con rồng từ trên trời giáng xuống, kéo dài tuổi thọ cho An lão gia tử thêm ba mươi năm nữa bằng cách xoay chuyển trời đất.

Đó thật sự là ông trời có mắt, thần quang chiếu sáng khắp nơi.

Lúc này, trên cao tốc từ Long Giang đến tỉnh thành, một chiếc Range Rover màu đen đang lao như tên bắn.

Tần Thiên ngồi cùng Tô Tô ở hàng ghế sau.

Nhìn Tô Tô có hơi căng thẳng, hắn không nhịn được cười nói: “Vợ à, thực ra anh cảm thấy tốn nhiều tiền tìm người phát ngôn như vậy có hơi không đáng giá.”

“Anh đã xem ảnh của Mục Phi Phi, nói thật, còn kém xa em.”

“Hay là, chúng ta đá cô ta đi. Đích thân em làm người phát ngôn.”

“Tô Ngọc Cao độc nhất vô nhị, chủ tịch xinh đẹp như ngọc, có thể xem như mở ra một giai thoại đấy.”

“Dẹp anh đi!” Tô Tô xì một tiếng, không nhịn được bật cười: “Ban ngày ban mặt, đừng nói xằng bậy với em!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.