''Anh là ai?''
''Anh từng gặp tôi rồi sao?'' Nhìn Phan Long đang đi tới, ánh mắt Tô Tô đầy sự hoảng sợ.
Ác ma trong ác mộng từng khiến cô hoảng sợ bây giờ đang đứng trước mặt cô. Không, đây không phải thật.
Có chết cô cũng không muốn tin.
Cho nên cô cố gắng giữ sự bình tĩnh của mình. Nhưng cơ thể lại không nghe theo, cô lùi dần về sau.
Đồng thời cả người cô run rẩy. Đó là sự sợ hãi từ trong lòng.
Nếu như đã không thể trốn thoát thì chỉ có thể đối mặt. Tần Thiên đau lòng ôm lấy Tô Tô.
Giờ phút này hắn chỉ có thể dùng đôi tay mạnh mẽ này của mình làm điểm tựa và an ủi cô.
Phan Long đã chuẩn bị mà đến, đương nhiên hắn ta sẽ không dễ dàng buông tha cho Tô Tô. Hắn ta nhẫn nại lâu như vậy chính là vì muốn thấy vẻ mặt này của Tô Tô.
Hắn ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vì hắn ta cảm thấy mình giống như thượng đế vậy, tất cả đều trong sự khống chế của mình.
Người phụ này quả nhiên càng xinh đẹp và thú vị hơn năm năm trước.
Xảy ra chuyện gì vậy? Đột nhiên xảy ra chuyện rồi lại hấp dẫn mọi người vây quanh mình.
''Cô Tô thấy tôi rất quen mắt sao?'' Bề ngoài thì Phan Long rất nho nhã lịch sự, nụ cười dịu dàng, vừa nhìn đã cảm thấy đây là một thiếu gia nhà giàu được dạy dỗ tử tế.
Hắn ta ra vẻ đang nhớ lại: ''Tôi nhớ ra rồi.''
''Năm năm trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-lenh/2793288/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.