Tần Thiên cười khổ nói: ''Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này.'' 
''Một câu thôi, ngày mai cô đến hiện trường, tuyên bố sẽ là người đại diện của Tô Ngọc Cao. Sau khi thành công, tôi đảm bảo ông An của cô sẽ có thêm na mươi năm tuổi thọ.'' 
''Thật sao?'' Liễu Như Ngọc vô cùng kích động, cô ta cắn môi nói: ''Tần Thiên, chuyện này rất quan trọng, anh không thể lừa tôi!'' 
''Anh thật sự biết Tần Vương kia sao?'' 
''Anh phải biết, nếu như lần này anh dám lừa tôi, sau này... tôi sẽ không gặp lại anh nữa!'' 
Trong lòng Tần Thiên thầm nói, tôi đâu chỉ quen. Cái lão già Vương Bá Niên kia lại dám bán ông đây. 
Hắn gật đầu, nghiêm túc nói: ''Tôi cam đoan.'' 
Liễu Như Ngọc vô cùng kích động nói: ''Anh ăn xong chưa?'' 
''Ăn xong thì đi thôi. Tôi chờ không nổi nữa rồi. Tôi phải lập tức về nói tin tốt này cho ông biết!'' 
''Đúng rồi, anh mang tiền không? Đi thanh toán đi.'' 
Tần Thiên ngẩn người: ''Không phải cô mời sao?'' 
Liễu Như Ngọc chớp mắt, ngây thơ nói: ''Đúng vậy, tôi mời. Nhưng tôi mời rồi thì anh cũng phải bỏ tiền ra chứ?'' 
Vẻ mặt Tần Thiên ngơ ngác. Cái đạo lí này thật cmn nghe thuận tai quá đi. 
Liễu Như Ngọc đau khổ nói: ''Thật xin lỗi, tôi đi gấp quá nên quên mang tiền.'' 
"Hay là lần sau tôi mời anh bữa khác bù nhé. Được không?'' 
Thấy Tần Thiên im lặng, cô ta bĩu môi nói: ''Không phải chỉ là mấy trăm tệ thôi sao, anh sẽ không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-lenh/2793273/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.