Trong một gian phòng rộng lớn sáng sủa, trang trí cũng rất đơn giản, An Quốc lão gia tử mặc trang phục thời Đường màu đỏ thẫm ngồi ở giữa.
Dáng người cao lớn, ánh mắt trầm ổn, làm cho người ta có một loại cảm giác bị áp chế nhưng không giận mà uy.
Mặc dù thời gian đã không còn nhiều, nhưng đối với lão tướng coi thường sống chết như lão gia tử mà nói, đó căn bản không phải là vấn đề.
Từ trên mặt của ông ta không thể nhìn ra chút bi thương nào, ngược lại là một loại kiêu ngạo coi thường cái chết.
Nhìn thấy Liễu Như Ngọc, ông ta cười thành tiếng.
“Ngọc Nhi, con chạy đi đâu vậy hả?”
“Lớn như vậy rồi mà còn chơi trò mất tích, mau tới đây, ông nội chờ con tới cùng ông đi gặp khách hàng.”
“Đã nhiều năm như vậy rồi, cũng đã đến lúc công khai thân phận của con với mọi người rồi.”
Nói xong, ông ta không nhịn được ho khan.
“Ông nội!" Liễu Như Ngọc vội vàng chạy tới, đỏ mắt nói: "Bây giờ ông cảm thấy thế nào rồi?”
“Không sao, tạm thời không chết được." An Quốc nắm tay Liễu Như Ngọc, có thể nhìn ra được đó là tình yêu thương thật lòng.
Ông ta coi Liễu Như Ngọc như cháu gái ruột.
Ông ta hướng ánh mắt nhìn về phía Tần Thiên và cười nói: "Ngọc Nhi, con dẫn theo bạn tới đây à.”
“Đây là chuyện hiếm thấy đấy.”
“Cậu này dung mạo phi phàm, người thường khó mà được như vậy.”
“Con còn không mau giới thiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-lenh/2793249/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.