"Tần tiên sinh, không ngờ anh không chỉ có y thuật kinh người mà võ thuật cũng rất lợi hại." 
"Đúng là làm cho người khác mở mang tầm mắt." 
Trên đường đi, Dương Vinh thấy Liễu Như Ngọc luôn đỏ mặt không nói lời nào, cho nên chị ta chủ động phá vỡ bầu không khí trầm mặc. 
Đối với Tần Thiên, hiện tại chị ta cũng thật sự là làm mới nhận thức của mình, ánh mắt nhìn về phía Tần Thiên cũng đã thay đổi. 
Một người đàn ông cực phẩm như Tần Thiên, Dương Vinh tự hỏi nếu không phải có Liễu Như Ngọc ở giữa thì chị ta chắc chắn sẽ không bỏ qua. 
Nói thật tuy Dương Vinh đã hơn ba mươi tuổi, chỉ có thể làm nền khi ở cùng một chỗ với Liễu Như Ngọc. 
Tuy nhiên cái dáng vẻ thướt tha cả chị ta, thật sự có ít người có thể bì được. 
Nhìn thấy ánh mắt này của Dương Vinh, Tần Thiên cảm giác có chút sợ hãi. 
Hắn xấu hổ cười: "Cái này sao, khụ, thật ra cũng không có gì hiếm lạ.” 
"Chỉ là… ừm, thị lực tốt hơn một chút, tốc độ nhanh hơn một chút mà thôi." 
"Các cô đã biết ánh mắt cùng với tốc độ đủ nhanh, chính là công năng cơ bản của thầy châm cứu mà thôi." 
"Vậy sao?" Dương Vinh quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tần Thiên: "Vậy cậu có thể dạy tôi châm cứu không?” 
"Không đúng, là gần đây tôi cảm thấy cơ thể không thoải mái, ngủ không ngon. Cậu có thể châm cứu cho tôi không?” 
"Ách..."Mặt Tần Thiên đầy hắc tuyến, không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-lenh/2793231/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.