Về đến biệt thự Long Viên, trong phòng khách đáng sáng đèn, chỉ có Lâm Tước ngồi trên sofa uống nước.
“Lâm Tước, phu nhân thế nào rồi?” Hắn vội hỏi/
Lâm Tước vội đứng dậy, cười nói: “Phu nhân với Liễu Như Ngọc càng nói chuyện càng hợp ý nhau, hai người đều uống nhiều.”
“Liễu Như Ngọc nghỉ ngơi cùng quản lý của cô ta, anh yên tâm, khách sạn có bảo vệ của chúng ta, an toàn sẽ không có vấn đề gì.”
“Còn phu nhân…”
Cô ấy nhìn về phía căn phòng, nói: “E là bây giờ đã ngủ say.”
Tần Thiên cười nói: “Không uống được thì uống ít một chút. Lần trước đi cùng với người quản lý của Mục Phi Phi, suýt nữa cũng uống nhiều.”
Lâm Tước mím môi cười nói: “Còn nói cơ đấy.”
“Đêm nay anh uống cũng không ít nhỉ?”
“Lãnh Phong và những người khác đâu? Đàn ông các anh chả đáng tin gì cả. Uống rượu vào là mặc kệ cả công việc.”
Tần Thiên cười nói: “Là tôi gợi ý.”
“Thời gian không còn sớm nữa, cô cũng mau nghỉ ngơi đi.”
“Cái đó, phu nhân không nhắc đến chuyện canh cá chứ?”
Lâm Tước phì cười, nói: “Phu nhân không nhắc đến canh cá. Chỉ là về nhà không thấy anh, cô ấy nói họ Tần chết đi đâu rồi.”
“Có giỏi thì mãi mãi đừng quay về nữa.”
Nói xong, dường như cảm thấy không tôn trọng lắm, liền le lưỡi nói: “Đây không phải là tôi nói nha, là nguyên văn lời của phu nhân.”
Tần Thiên không ngờ Lâm Tước cũng có một mặt nghịch ngợm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-lenh/2793222/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.