Viên Trọng lạnh lùng nói: ''Đủ rồi!''
''Đừng quên chúng ta đến đây để chấp hành nhiệm vụ!''
''Yên tĩnh hết cho ông!''
Lão già vô lại hậm hực ngồi về chỗ.
Vừa ngồi xuống thì lái xe đã thắng gấp, xe đột ngột dừng lại.
''Xảy ra chuyện gì vậy?''
''Cmn mày có biết lái xe không vậy?'' Lão ta tức giận mắng.
Lái xe lập tức lải nhải: ''Phía trước có một khối đá lớn, hình như rơi xuống từ trên núi.''
''Tôi nói rồi mà, đi đường núi nguy hiểm. Bảo đi cao tốc thì không đi.''
''May mà tôi tính trước, nếu như đụng phải thì chúng ta đừng ai sống được.''
Viên Trọng nhìn tảng đá kia, khoảng chừng mấy trăm cân.
Lão ta nhìn dốc rừng núi đen như mực ở bên cạnh nói: ''Hòa thượng, cậu chuyển viên đá kia đi đi.''
Hòa thượng đáp lại, mở cửa nhảy xuống xe.
Anh ta để tay lên tảng đá, hét lớn một tiếng rồi nâng tảng đá mấy trăm cân kia lên.
Hoa nương ở trong xe cười nói: ''Em trai hòa thượng, khỏe quá đấy!''
''Về xe chị đây yêu em!''
Lão già vô lại cười lạnh: ''Ngu si thì tứ chi phát triển thôi, chút thú vị cũng không có, không vui chút nào.''
Hoa nương đắc ý nói: ''Vậy thì cũng thú vị hơn ông.''
Hai người cãi nhau, khiêu khích lẫn nhau.
Trong núi rất yên tĩnh, hòa thượng nâng tảng đá lên đi đến ven đường ném vào vách núi.
Một tiếng ầm rung động lòng người vang lên.
Hòa thượng vô cùng đắc ý, anh ta cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-lenh/2793179/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.