Thật sự để Ngọc Linh Lung ép buộc đưa An Quốc đến Bắc Giang hay sao? Như vậy chẳng khác gì vào hang cọp?
Tần Thiên trầm tư một chút rồi nói: "Sau khi An gia tử đưa bà đến Bắc Giang thì sao? Bà sẽ để cho ông ấy trở về ư?"
"Bà nên suy nghĩ cho kĩ, một khi An lão gia tử xảy ra chuyện ở Bắc Giang, vậy thì Nam Giang và Bắc Giang máu sẽ chảy thành sông."
Ngọc Linh Lung cười khẩy: "Tôi sẽ tự có cách."
Lúc này, tài xế của bà ấy lái chiếc Maybach tới.
Không ai dám ngăn cản.
Ngọc Linh Lung mở cửa xe, nhìn Tần Thiên cười nói: "Tôi sẽ không làm hại ông ấy. Nhưng ông ấy có thể sống sót trở về hay không thì tuỳ thuộc vào cậu."
"Hả?"
Tần Thiên lạnh lùng nói: "Ý gì vậy?"
Ngọc Linh Lung nói: "Trong ba ngày, một mình cậu hãy đến toà Xung Tiêu- Bắc Giang, đó là cơ hội duy nhất để cậu cứu ông ta."
"Chúng tôi sẽ chờ cậu ở đó."
"Nhớ kỹ, cậu chỉ được phép tới một mình."
"Ngoại trừ cậu, người nhà họ An Nam Giang, bất cứ kẻ nào dám đặt chân đến lãnh địa của Bắc Giang thì chờ mà nhận xác của lão già đi!"
Nói xong, bà ấy đẩy An Quốc lên xe, sau đó cũng nhảy lên xe.
Tài xế được đào tạo bài bản, lập tức khởi động xe. Maybach với khả năng vận hành vượt trội giống như một mãnh thú lịch lãm, gầm rú lao vút ra ngoài.
"Mau lên!"
"Ngăn bà ta lại!"
Mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-lenh/2793158/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.