🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau khi ra khỏi sân, Tần Thiên không khỏi sửng sốt.

Hắn thấy trước mặt mình đông nghìn nghịt, không biết có bao nhiêu người.

Đứng đầu là Hồ Bân, tất cả đều mặc quần đen áo đen, sạch sẽ và chỉnh tề. Trường đao trong tay đã rút ra khỏi vỏ, trên trán dải ruy băng đỏ phấp phới. Mặt họ tràn đầy sát ý của một trận đấu quyết tử.

Tấy sắc mặt Tần Thiên không tốt, Hồ Bân vội vàng đi tới, thấp giọng nói: "Chú em, có phải cậu cảm thấy vô cùng áp lực không?"

"Đừng sợ!"

"Hồ Bân tôi, dẫn theo ba ngàn tráng sĩ, ở bên sông tiễn cậu!"

"Bắc Giang vương Lưu Triệt, chỉ cần để cậu và lão gia tử bình an trở về, nếu ông ta dám động đến các người, tôi sẽ dẫn người tấn công qua đó!"

"Nhuốm máu Bắc Giang!" Sau khi nghe ông ta nói xong, các tráng sĩ phía sau hét lớn: "Nhuốm máu Bắc Giang!"

"Nhuốm máu Bắc Giang!"

Tần Thiên có chút khó xử nói: "Tôi không áp lực. . . "

"Vậy tại sao trông sắc mặt cậu lại tệ như vậy?"

"Rõ ràng là tối qua ngủ không ngon!"

"Đại tiểu thư đâu? Cô ấy không tới tiễn cậu sao?" Hồ Bân quan tâm hỏi.

Tần Thiên biết Hồ Bân hiểu lầm, ho khan một tiếng nói: "Không sao."

"Không phải là đến Bắc Giang thôi sao? Tôi đi rồi về."

"Hồ tổng, không cần thiết phải làm to chuyện như vậy đâu?"

"Bảo các anh em giải tán đi!"

"Sao có thể như vậy!" Hồ Bân tức giận nói: "Mặc dù các anh em không thể đặt chân đến lãnh thổ của Bắc Giang, nhưng chúng tôi vẫn muốn cho người của Bắc Giang nhìn thấy nhuệ khí và sức mạnh của Nam Giang chúng ta!"

"Các anh em, xếp hàng, mời tiên sinh lên xe!"

Đám đông màu đen tản ra, để lộ ra một con đường.

Vũ Thiên Vương Hồ Bân đích thân mở cửa xe cho Tần Thiên.

Tần Thiên hiểu tâm trạng của những người này, cũng giống như Liễu Như Ngọc cảm thấy hổ thẹn với hắn.

Bởi vì vốn dĩ đây là chuyện của nhà họ An, về lý mà nói thì không liên quan gì đến Tần Thiên.

Tần Thiên đã chữa khỏi cho An Quốc, đó đã là đại công. Hắn hoàn toàn có thể không quan tâm đến những chuyện này. Huống hồ, hắn con phải xả thân một mình.

Nhưng hắn không lựa chọn chạy trốn, ngược lại, hắn chọn đối mặt. Vì vậy, nhà họ An rất biết ơn và muốn làm điều gì đó cho Tần Thiên. Nếu không để họ làm, trong lòng họ sẽ chỉ cảm thấy khó chịu hơn. Có điều, không nhìn thấy Truy Phong, Tần Thiên có chút kinh ngạc.

Hồ Bân thấp giọng nói: "Ám Thiên Vương đang đợi bên sông, đã sắp xếp xong thuyền cho tiên sinh rồi.

Tần Thiên gật đầu, lên xe.

Hồ Bân tự mình lái xe, những người còn lại cũng lần lượt lên xe.



Hàng trăm chiếc ô tô xếp thành một hàng dài, rời khỏi nhà họ An, lái lên con phố của tỉnh lị.

Trên đường phố, nhiều thanh niên và những người nhiệt huyết nghe tin này khi nhìn thấy những chiếc xe thì lần lượt hét lớn:

"Chúc tiên sinh may mắn!"

"Chúc tiên sinh may mắn!"

Xe đi đến đâu người ta nhường đường đến đấy.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Tần Thiên cảm động, cũng có chút bội phục An Quốc.

Hắn biết những người này đều là tự phát. So với lực lượng hệ võ khổng lồ của nhà họ An, những người này mới là chỗ dựa vững chắc cho địa vị nhà họ An ở Nam Giang.

Có câu nói rằng uy không thuộc về triều đình mà là ở người dân.

Những người này đến tạm biệt một cách tự phát, mặc dù họ không phải là người của nhà họ An, nhưng dường như tất cả bọn họ đều nhận được sự hỗ trợ của An Quốc về mọi mặt. Vì vậy, trong lòng họ, ông ta chính là một ngọn hải đăng.

Giờ đây, ngọn hải đăng sắp tắt, Nam Giang sắp chìm vào màn đêm vĩnh hằng. Vào thời điểm quan trọng, có dũng sĩ một mình vượt sông để giải cứu nên trong mắt họ, dũng sĩ này chính là ân nhân của họ.

Đó chính là hy vọng xua đuổi bóng tối và tìm lại ánh sáng.

Nhưng, trong đám đông cũng có vài ánh mắt kỳ lạ. Nhìn thấy cảnh tượng này, họ lặng lẽ rời đi, trở về nhà của Phan.

"Báo cáo gia chủ, Hổ thiếu chủ."

"Đoàn xe của Tần Thiên đã đi về phía bến tàu."

"Không có gì bất ngờ, lần này, hắn thực sự muốn một mình đến Bắc Giang để cứu An Quốc."

Sau khi nghe báo cáo, trong mắt Phan Hữu Chí và Phan Hổ đồng thời hiện lên sự tức giận.

"Hay cho tên Tần Thiên đó, tôi đã đánh giá thấp hắn rồi."

"Hắn dám một mình xông tới Bắc Giang, hắn cho rằng Bắc Giang là nơi nào chứ?"

"Hắn cho rằng mình thật sự là đấng cứu thế sao?"

"Lần này, hắn nhất định sẽ chết không có chỗ chôn!"

Phan Hổ thấp giọng nói: "Cha, chỉ cần Tần Thiên chết, mối thù lớn của nhà chúng ta cuối cùng cũng có thể trả rồi!"

"Con chỉ hận không thể tự tay giết chết hắn!"

"Đem đầu của hắn đến phần mộ của anh hai và chị ba làm vật tế!"

Phan Hữu Chí nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta muốn lấy đầu của Tần Thiên!"

"A Hổ, cha biết, con vẫn luôn liên lạc với phía Bắc Giang chứ?"

"Bây giờ, con lập tức gọi điện thoại cho bọn họ, báo về lộ trình của Tần Thiên!"

Phan Hổ trầm giọng nói: "Con vẫn luôn liên lạc với một vị tướng dưới trướng Bắc Giang Vương."

"Trước đó hắn muốn liên hợp với chúng ta, giúp hắn lật đổ An Quốc, chia đều Nam Giang."



"Bây giờ, con sẽ lập tức gọi cho hắn."

Sau khi Phan Hổ gọi điện thoại, Phan Hữu Chí suy nghĩ một lúc rồi nói: "A Hổ, con có bao nhiêu thuộc hạ?"

"Ý cha là những người có thể chiến đấu và trung thành với nhà họ Phan chúng ta."

“Những kẻ ba phải thì bỏ đi.”

Phan Hổ thấp giọng nói: "Có hơn một trăm anh em trung thành đi theo con và cha nuôi."

"Những người này trước đây đều từng nhận ân huệ của anh hai, bọn họ cũng rất phẫn nộ đối với cái chết của anh ấy."

"Cha nuôi, cha có có kế hoạch gì?"

Phan Hữu Chí nghiến răng nghiến lợi nói: "Lập tức tập hợp bọn họ!"

"Tần Thiên đến Bắc Giang, không thể nào sống sót trở về, Bắc Giang Vương cũng sẽ không bỏ qua cơ hội giết An Quốc này."

"Nếu như ta dự đoán không sai, chỉ cần Tần Thiên và An Quốc chết ở Bắc Giang, những thuộc hạ kia của ông ta nhất định sẽ tấn công Bắc Giang."

"Đến lúc đó Nam Giang sẽ không có người, con mệnh lệnh người của con quét sạch tàn dư nhà họ An!"

"Chúng ta trong ứng ngoài hợp với Bắc Giang Vương, hoàn toàn chiếm đoạt Nam Giang!"

Phan Hổ do dự một lúc rồi nói: "Cha nuôi, lỡ như không thành công, nhà họ Phan chúng ta sẽ khó có thể có chỗ đứng ở Nam Giang nữa."

"Cha nuôi thật sự quyết tâm làm như vậy sao?"

Phan Hữu Chí tức giận nói: "Thắng làm vua thua làm giặc!"

"Hơn nữa, nhà họ Phan chúng ta đã thành ra như vậy rồi, cho dù có thua, còn có thể thảm đến mức nào chứ?"

"A Hổ, anh cả con đã bị bắt, anh hai bị giết, hiện tại cha chỉ có thể dựa vào con thôi."

"Con cũng là hy vọng duy nhất của nhà họ Phan chúng ta."

"Sau khi chuyện thành, cha sẽ giao nhà họ Phan cho con, đến lúc đó con sẽ là vị vua mới của Nam Giang!"

Phan Hổ kích động nói: "Cảm ơn cha nuôi!"

"Cho dù con phải liều mạng cũng sẽ chiếm được Nam Giang, dâng lên cho cha nuôi!"

Nói xong, anh ta bắt đầu sắp xếp, hơn một trăm thuộc hạ trung thành đều phục kích xung quanh nhà họ An. Chỉ cần đợi tin tức từ Bắc Giang truyền về, anh ta sẽ lập tức ra tay.

Cùng lúc đó, ở Bắc Giang.

"Cái gì, Tần Thiên thật sự muốn một mình tới đây?"

"Thật thú vị, đã lâu chưa gặp thanh niên nào như vậy!"

"Ha ha ha ha, đến thật đúng lúc!"

"Chúng ta sẽ cho hắn thấy sợ lợi hại của Bắc Giang chúng ta!" Một người đàn ông trung niên hào hứng, khắp người tràn đầy khí thế.

"Dọn đường, chuẩn bị quân mai phục!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.