Như vậy mà cũng được sao? Quá thô bạo!
Biểu cảm của Tô Tô và Cung Lệ đều giống như nhìn thấy ma vậy.
Sau khi phản ứng lại, Tô Tô khó chịu nói: "Anh điên à? Như vậy không phải sẽ thu hút sự chú ý của bọn họ sao!"
"Mau đi thôi!" Vừa nói cô vừa định kéo Tần Thiên đi.
Tần Thiên cau mày, cười khổ nói: "Hình như bên trong không có gì cả, ngay cả một con chó cũng không có."
Hắn đảo mắt qua một lượt, vẻ mặt có chút dao động.
Xung quanh sân, cỏ dại mọc um tùm, nhìn vẻ như đã bị bỏ hoang từ rất lâu.
Tuy nhiên, những vết bánh xe hằn trên mặt đất và những dấu chân lộn xộn, hơn nữa dù thức ăn cho chó vẫn còn đó nhưng chuồng chó sát tường lại trống rỗng.
Chứng tỏ người ở đây đã được sơ tán khẩn cấp cách đây không lâu.Chẳng lẽ bọn họ nghe phong phanh biết được bọn mình hôm nay sẽ tới ư?
Khu vườn trống trơn và cánh cổng nhà máy đóng kín ở đằng xa mang lại cho hắn một cảm giác, đó là một cái bẫy.
Sắc mặt của hắn trở nên có chút nghiêm trọng.
“Không có một bóng người, chẳng lẽ là mình nhớ nhầm sao?” Cung Lệ bắt đầu nghi ngờ chính mình.
Tô Tô hít sâu một hơi, nói: "Không thể sai được!"
“Mình ngửi thấy mùi dược liệu nồng nặc đến từ nhà xưởng đối diện.”
"Chúng ta đi xem xem!"
Chuyện đã đến nước này, cô cũng không chùn chân được nữa, tức giận bước về phía trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-lenh/2793108/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.