"Cảm ơn."
Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết do dự một chút, nhưng vẫn nhận lấy.
Chảy máu hay đau đớn gì đó, bọn họ đã không còn quan tâm nữa nhưng Lãnh Vân nói, không thể để lại sẹo, điều này đối với họ mà nói thực sự khó từ chối.
Lãnh Vân cười lạnh: "Không cần cảm ơn."
"Hôm nay các người đắc tội với tôi, thù này sớm muộn gì tôi cũng sẽ trả."
Thiết Ngưng Sương cười lạnh: "Lúc nào tôi cũng đợi."
Trúc Diệp Thanh muốn nói gì đó: "Chết tiệt, đó là tay thiện xạ bắn tỉa sao?"
Mọi người vội vàng nhìn qua, nhìn thấy một bóng người đang chậm rãi bước từ bên trong bóng đêm ra ngoài.
Trông có vẻ rất bình thường, hiền lành thật thà, nếu hòa mình vào trong đám đông sẽ không thể nhận ra.
Điều khiến người ta chú ý hơn vào lúc này là anh ta đang cõng một vật dài trên lưng.
"Đây là..." Trong số mọi người, Tàn Kiếm là người hiểu hơn về súng, trước đây khi mai danh ẩn tích, dùng khẩu súng cũ để ra mắt.
Ông ấy cẩn thận xác định và nói: "Súng trường Mosin M1944?"
“Không ngờ, một khẩu súng cũ như vậy lại có thể khiến hàng trăm lính đánh thuê không thể ngẩng đầu lên được.”
"Người này là thần."
"Thiếu chủ, cậu tìm người này ở đâu ra vậy?"
Lãnh Vân cau mày nói: "Không ngoài dự liệu, anh ta đã mai phục sẵn ở sườn núi."
“Lại còn có thể tránh được tai mắt của tôi, ẩn nấp trên đầu tôi lâu như vậy.”
"Hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-vuong-lenh/2793039/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.